Chỉ là Lục Nghiên Tịch đồng ý quá nhanh khiến Vu Diễm My cứ cảm thấy trong chuyện này có mánh khoé gì đó.
Dường như Lục Nghiên Tịch đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vu Diễm My, cô nói thẳng.
"Chị yên tâm, tôi không rảnh rỗi đến vậy."
"Chị chỉ cần chăm sóc Tư Bác Văn cho tốt là được rồi."
Nói xong, Lục Nghiên Tịch quay người rời đi.
Không biết tại sao, Lục Nghiên Tịch luôn cảm thấy có chút châm chọc.
Cô trơ mắt đẩy người mình thích cho người khác, loại chuyện này có lẽ chỉ có Lục Nghiên Tịch cô mới có thể làm được.
Chỉ là, giữa cô và Tư Bác Văn thực sự không có khả năng.
Đối với Lục Nghiên Tịch mà nói, cô hiểu rõ điều này hơn ai hết.
...
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Nghiên Tịch đi tới bên đường.
Lúc cô chuẩn bị bắt taxi rời đi, chợt có một chiếc xe van đột nhiên dừng lại trước mặt cô.
Sau đó một người đàn ông bỗng bước thẳng đến trước mặt Lục Nghiên Tịch. Lục Nghiên Tịch còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã có một bàn tay bịt chặt mũi mình từ phía sau.
Ngay lập tức, một mùi ete xộc vào lỗ mũi cô. Lục Nghiên Tịch cảm thấy trước mắt tối sầm, cứ thế mà ngất đi.
...
Bên này, Hoắc Vũ Khải ra khỏi công ty trở về nhà rồi đi thẳng đến phòng của Lục Nghiên Tịch.
Phải biết rằng hôm nay anh ta đã liên tục liên hệ với bác sĩ, khó khăn lắm mới tìm được thời gian thích hợp, bây giờ chỉ cần bàn bạc với Lục Nghiên Tịch nữa là xong.
Hoắc Vũ Khải vươn tay gõ cửa phòng Lục Nghiên Tịch.
Cốc cốc cốc...
"Nghiên Tịch?"
Theo như những ngày trước, Lục Nghiên Tịch chắc chắn sẽ bảo anh ta đi thẳng vào.
Nhưng hôm nay, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe được giọng nói của Lục Nghiên Tịch.
Trong lúc nhất thời, Hoắc Vũ Khải không khỏi cảm thấy hơi khó hiểu, con bé này, chẳng lẽ bây giờ đã ngủ rồi ư?
Ngay lúc Hoắc Vũ Khải không biết nên làm thế nào mới tốt thì chợt thấy cửa chưa khóa.
Hoắc Vũ Khải vươn tay, lại gõ cửa lần nữa.
"Nghiên Tịch, anh vào nhé?"
Lục Nghiên Tịch đã không nói lời nào vậy nghĩa là đã cho phép anh ta vào trong rồi.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Khải đẩy cửa phòng ra.
Hoắc Vũ Khải vốn còn tưởng Lục Nghiên Tịch hẳn là đang ngủ say trên giường rồi, thế nhưng không ngờ rằng trong phòng lúc này vẫn không có bóng dáng của Lục Nghiên Tịch.
Trên giường và ghế sofa đều trống trơn.
"Nghiên Tịch!"
"Nghiên Tịch, em đi đâu vậy?"
Nhìn đến đây, trái tim Hoắc Vũ Khải chợt thắt lại một cách khó hiểu.
Anh ta vội đi kiểm tra mấy căn phòng cạnh đó, nhưng sau khi tìm hết xung quanh rồi vẫn không thấy bóng dáng của Lục Nghiên Tịch đâu.
Hoắc Vũ Khải đi xuống tầng, không nhịn được mà hỏi người làm: "Nghiên Tịch đâu?"
"Tại sao tôi tìm hết xung quanh rồi nhưng vẫn không thấy cô ấy?"
Nghe thấy anh ta hỏi về Lục Nghiên Tịch, người làm vội trả lời: "Hôm nay cô Lục đã ra khỏi nhà rồi, đến giờ vẫn chưa trở về."
"Đến giờ vẫn chưa trở về!"
Nghe đến đây, Hoắc Vũ Khải bỗng trở nên căng thẳng.
Bất chấp tất cả, Hoắc Vũ Khải lấy điện thoại ra và gọi thẳng cho Lục Nghiên Tịch.
Nhưng dù có gọi như thế nào đi nữa thì đầu bên kia điện thoại chỉ phát ra hàng loạt giọng nói nhắc nhở của hệ thống, không có người trả lời điện thoại.
[Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Từ chiều đến giờ Lục Nghiên Tịch vẫn không về, cũng không nghe điện thoại, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Trong lòng Hoắc Vũ Khải bắt đầu suy đoán.
Vừa nghĩ như vậy, Hoắc Vũ Khải lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Nếu như Lục Nghiên Tịch thật sự xảy ra chuyện, anh ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình!
Không được, phải nhanh chóng cử người đi điều tra.
Hoắc Vũ Khải đứng dậy, cầm điện thoại, xoay người bước nhanh rời khỏi.
...
Tư Thị.
Tư Bác Văn đang ngồi trong phòng làm việc thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Tư Bác Văn nhướng mắt: "Mời vào."
Vừa dứt lời, Lăng Thiệu Huy cầm tài liệu bước từ ngoài cửa vào.
"Tổng giám đốc, đây là báo cáo công việc tuần này."
Nhìn tài liệu được đưa tới, Tư Bác Văn gật đầu.
"Ừ, để đấy đi, đợi lát nữa tôi sẽ xem."
"Vâng."
Lăng Thiệu Huy gật đầu và tiếp tục báo cáo với Tư Bác Văn.
"Tổng giám đốc, trong khoảng thời gian này tình hình của cô Lục cũng không có gì khác, cô ấy vẫn luôn ở trong nhà của Hoắc Vũ Khải."
"Hôm nay cô Lục đã đi mua sắm, gặp phải Vu Diễm My, dường như giữa hai người còn xảy ra chút chuyện..."
Lăng Thiệu Huy còn chưa nói hết lời, Tư Bác Văn đã cắt ngang.
Anh chỉ muốn nghe những thông tin quan trọng, không phải là chút chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi này.
Nghe đến đây, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày.
"Về sau những chuyện không quan trọng như này không cần báo cáo với tôi nữa."
Báo cáo những chuyện như thế này mỗi ngày đúng là lãng phí thời gian thật.
Ngay khi Tư Bác Văn nói xong, Lăng Thiệu Huy gật đầu.
"Vâng!"
"Tổng giám đốc, tôi biết rồi."
Vừa dứt lời, Lăng Thiệu Huy quay người rời đi luôn.
...
Sau khi Lăng Thiệu Huy rời đi, Tư Bác Văn tiếp tục xử lý công việc, không lâu sau đó, tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Mời vào."
Lần này, Lăng Thiệu Huy bước từ ngoài cửa vào với vẻ mặt lo lắng.
"Tổng giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn cảm thấy bất lực, anh trợn tròn mắt.
"Sao thế?"
"Chuyện gì mà cậu gấp như vậy?"
Phải biết rằng từ trước đến nay chủ trương mà Tư Bác Văn đề ra là làm gì cũng không nên vội vàng gấp gáp, bây giờ nhìn Lăng Thiệu Huy như thế này, anh không khỏi cảm thấy không biết làm sao.
Lăng Thiệu Huy cũng không kịp giải thích mà nói thẳng.
"Tổng giám đốc, cô Lục, không thấy Lục Nghiên Tịch đâu nữa!"
"Cái gì?"
Lăng Thiệu Huy vừa dứt lời, vẻ mặt của Tư Bác Văn lập tức sầm xuống.
Anh trợn trừng hai mắt, đôi mắt tràn đầy hung ác.
Một người đang êm đẹp, làm sao nói không thấy là không thấy luôn được?
"Chuyện khi nào vậy, tại sao cậu không báo cáo sớm hơn?"
Cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
"Ước chừng chuyện đã xảy ra vào chiều nay, bây giờ tôi cũng vừa mới biết và đã lập tức tới báo cáo cho anh luôn."
Nếu như biết sớm hơn, làm sao anh ta có thể không nói cho Tư Bác Văn biết được.
"Không phải tôi đã bảo cậu cử người nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch mọi lúc mọi nơi sao? Tại sao bây giờ mới biết?"
Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn Lăng Thiệu Huy, ánh mắt lạnh lùng ép người.
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lăng Thiệu Huy cũng biết rằng chuyện lần này là do mình không làm hết chức trách, có chút không biết phải nói từ đâu.
"Tôi..."
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Thiệu Huy, Tư Bác Văn cũng không kịp nói thêm gì.
Lúc này, không phải là lúc hỏi tội.
Tư Bác Văn tiếp tục hỏi: "Cô ấy đã biến mất ở đâu?"
"Cho người đi điều tra chưa?"
Lăng Thiệu Huy gật đầu: "Tôi đã cử người đi tìm kiếm rồi, camera giám sát ở mỗi ngã tư cũng đang được kiểm tra, chắc chắn rất nhanh sẽ có kết quả."
"Tôi cho cậu hai mươi phút."