Nhìn thấy Tư Bác Văn, phản ứng đầu tiên của Lục Nghiên Tịch là cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng, đây là WC nữ, vậy mà Tư Bác Văn cũng có gan đi vào, thực sự khiến cô quá bất ngờ.
Thế nhưng sau khi phản ứng lại, Lục Nghiên Tịch mới biết được tình cảnh nguy hiểm của mình lúc này.
Phải biết rằng, người đàn ông trước mặt cô không phải ai khác, mà là Tư Bác Văn đó.
Cô vừa trốn ra từ biệt thự của Tư Bác Văn, bây giờ lại gặp phải người đàn ông này, đây không phải là tự mình nhảy vào lưới, tự mình tìm cái chết hay sao?
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi nuốt nước miếng theo.
“Tư Bác Văn, đây, đây là WC nữ...”
Tư Bác Văn đứng ở bên cạnh, cứ thế mà nhìn Lục Nghiên Tịch.
Vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt Lục Nghiên Tịch xuất hiện trong tầm mắt anh, anh không nhịn được nhướng mày lên, như thể rất hài lòng.
“Không trốn nữa à?”
Người phụ nữ này, ban nãy vừa nhìn thấy anh là chỉ biết bỏ chạy, tới tận bây giờ anh vẫn chưa quên đâu.
Nghe thấy lời Tư Bác Văn nói, vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt Lục Nghiên Tịch càng tăng thêm.
“Anh, anh nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu!”
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch định đẩy Tư Bác Văn ra, quay người rời đi.
Người đàn ông này, đúng là quá đáng ghét!
Nhưng cho dù Lục Nghiên Tịch có đẩy như thế nào, Tư Bác Văn vẫn không hề có phản ứng gì cả, cứ thế bất động nhìn cô.
“Lục Nghiên Tịch, đừng giả vờ nữa.”
“Bây giờ cô còn định trốn tới nơi nào nữa.”
Đôi mắt người đàn ông lạnh lẽo, cả người toát ra khí lạnh, không khỏi khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, rõ ràng là không muốn để cô rời đi.
Lục Nghiên Tịch cũng dứt khoát ngước mắt lên: “Tư Bác Văn, anh muốn làm gì hả?”
Cô ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, đáy mắt tràn ngập vẻ quật cường rất rõ ràng, cứ bất động như thế.
Nếu như người đàn ông này không định để cô đi, thì cô tuyệt đối cũng sẽ không chịu để yên như vậy đâu.
Lục Nghiên Tịch siết chặt nắm tay, cứ thế nhìn Tư Bác Văn trước mặt, khuôn mặt vô cảm.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn híp lại, gan của người phụ nữ này càng ngày càng lớn rồi đấy.
Mắt anh lạnh lẽo, vươn tay ra kéo lấy Lục Nghiên Tịch: “Quay về với tôi.”
Vậy mà dám rời khỏi anh, đúng là không biết điều quá rồi.
Lục Nghiên Tịch cau mày, khuôn mặt đầy vẻ kháng cự: “Tôi không muốn!”
Thế nhưng cho dù Lục Nghiên Tịch từ chối như thế nào, Tư Bác Văn như thể đã quyết định xong vậy.
Anh cứ thế kéo lấy Lục Nghiên Tịch, định dẫn cô rời đi.
“Đi!”
Lục Nghiên Tịch giãy giụa, trên mặt là vẻ không phục.
Nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào, thì sức lực sao có thể lớn hơn Tư Bác Văn trước mặt được.
Chẳng mấy chốc, người cô đã bị Tư Bác Văn kéo tới cửa.
Lục Nghiên Tịch biết, nếu như cô bị Tư Bác Văn dẫn về, lần sau có muốn bỏ chạy thì không dễ dàng như thế đâu.
Nhất là đứa bé này...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Nghiên Tịch không khỏi tối lại, cô cắn chặt môi dưới, giọng nói có chút khẩn khoản.
“Tư Bác Văn, anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch lại khiến Tư Bác Văn có phần không ngờ tới.
Trong thoáng chốc, anh sững người, nhìn Lục Nghiên Tịch mà không khỏi có chút động lòng.
Còn chưa đợi Tư Bác Văn cất lời, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy một mùi tanh ngọt xộc lên từ cổ họng, khiến cô thấy có hơi khó chịu.
Sắc mặt Lục Nghiên Tịch lập tức sa sầm, hất mạnh Tư Bác Văn ra, chạy thẳng tới bồn rửa mặt, không hề nghĩ ngợi đã nôn ra.
Trong thoáng chốc, trong bồn nước toàn là màu máu, trong không khí cũng tản ra mùi tanh.
Ọe...
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, sắc mặt Tư Bác Văn thay đổi, đáy mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
“Lục Nghiên Tịch, cô sao vậy?”
Rốt cuộc người phụ nữ này làm sao vậy, sao lại trông yếu ớt như thế. Cứ như thể chỉ cần dùng sức một chút thôi, là Tư Bác Văn có thể bóp nát cô vậy.
Khuôn mặt Lục Nghiên Tịch tái nhợt, không còn màu máu, trông càng khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn.
Cô nhếch khóe môi, hất sự trói buộc của Tư Bác Văn ra.
“Xin lỗi, cho dù anh nói như thế nào, thì thực sự tôi cũng không thể sinh đứa bé này ra được!”
Sau khi nói xong câu này, Lục Nghiên Tịch không quay đầu lại mà chạy thẳng ra bên ngoài.
Tư Bác Văn đứng yên tại chỗ, cứ thế nhìn bóng dáng rời đi của Lục Nghiên Tịch, không có động tác gì.
Đột nhiên, anh quay đầu lại, nhìn lướt qua màu máu kia, ánh mắt tối lại.
Không biết vì sao, Tư Bác Văn cứ cảm thấy trong lòng có cảm giác không ổn lắm.
Không phải là Lục Nghiên Tịch xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Nghĩ tới đây, Tư Bác Văn lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lăng Thiệu Huy.
Vừa gọi chưa được bao lâu, giọng nói của Lăng Thiệu Huy đã vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
“Alo, tổng giám đốc ạ.”
Tư Bác Văn gật đầu, ánh mắt âm trầm.
“Điều tra cho tôi xem gần đây Lục Nghiên Tịch có tiếp xúc với ai không, với cả cô ấy đi những nơi nào.”
Tư Bác Văn càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cứ cảm thấy trông Lục Nghiên Tịch còn yếu ớt hơn trước đây rất nhiều.
Tư Bác Văn vừa nói như vậy, Lăng Thiệu Huy không hề do dự mà đồng ý ngay.
“Vâng!”
...
Ở bên nay, đợi tới khi Lục Nghiên Tịch quay lại sảnh, cô nhanh chóng tìm vị trí của Hoắc Vũ Khải, đi tới bên cạnh anh ta.
Vốn dĩ Hoắc Vũ Khải đang nói chuyện vui vẻ với công ty hợp tác, nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đi tới đây thì không cần nghĩ ngợi gì đã bỏ ngang, kéo Lục Nghiên Tịch đi sang một bên.
“Nghiên Tịch, sao em đi WC lâu vậy?”
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, đáy mắt đầy lo âu.
“Ban nãy suýt thì anh tưởng em xảy ra chuyện gì rồi.”
Lục Nghiên Tịch cúi đầu, không nói gì, khuôn mặt nhỏ tái nhợt bất thường.
Cô vừa ngẩng lên, khuôn mặt kia đột nhiên xuất hiện trong mắt anh ta, dọa anh ta giật nảy mình.
Hoắc Vũ Khải vội vàng hỏi: “Nghiên Tịch, em sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải cũng cảm thấy có hơi bất an, sợ rằng Lục Nghiên Tịch gặp chuyện không may gì.
Lục Nghiên Tịch nắm lấy tay áo mình, có hơi bất an nhìn Hoắc Vũ Khải.
“Vũ Khải, chúng ta đi trước đi, em cảm thấy hơi khó chịu.”
Lúc nói chuyện, Lục Nghiên Tịch có hơi vội.
Phải biết rằng, ban nãy cô nhân lúc Tư Bác Văn không chú ý mà giằng ra, khi đó Tư Bác Văn không đuổi theo cô, không có nghĩa rằng Tư Bác Văn sẽ không tới tìm cô.
Nếu như lát nữa Tư Bác Văn tới đây, thì phải làm sao.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch cảm thấy nôn nóng: “Vũ Khải, đi thôi.”
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải cũng vội vàng gật đầu theo: “Được, Nghiên Tịch, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Hoắc Vũ Khải nào còn để ý tới những chuyện khác nữa, dẫn theo Lục Nghiên Tịch đi thẳng ra bên ngoài.
Sau khi đi ra khỏi sảnh bước lên xe, lúc này Lục Nghiên Tịch mới gian nan thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng an toàn rồi.
“Nghiên Tịch, không phải cơ thể em khó chịu sao, hay là chúng ta tới bệnh viện khám nhé.”