Đến buổi trưa, Tư Bác Văn lo Lục Nghiên Tịch đang bị ốm ở nhà nên chưa kịp ăn đã lái xe từ công ty về nhà.
Anh nghĩ lại rồi, anh phải ở nhà tự tay chăm sóc cô thì mới yên tâm được, không thì ở trên công ty cứ bị xao nhãng công việc mãi thôi.
Về đến nhà, Tư Bác Văn hỏi người giúp việc mới biết cả sáng nay Lục Nghiên Tịch chưa tỉnh lại lấy một lần.
Anh đi như bay vào phòng ngủ của Lục Nghiên Tịch, biết cô vẫn chưa uống thuốc vì số thuốc mà sáng nay anh đặt bên cạnh vẫn còn đó.
Thấy Lục Nghiên Tịch vẫn chưa uống thuốc, Tư Bác Văn không khỏi nghĩ hay là lại dùng cách mớm thuốc cho cô như hôm qua, chứ không uống thuốc thì sao mà hết sốt được.
Anh bảo người giúp việc đi hâm nóng thuốc rồi mang tới, tiếp tục mớm thuốc cho cô như đêm qua mình đã làm.
Cho cô uống thuốc xong, Tư Bác Văn xuống nhà ăn trưa rồi vào phòng sách, gọi điện cho trợ lý.
"Chuyển tất cả cuộc họp chiều nay thành họp video, mang tất cả giấy tờ cần duyệt qua cho tôi. Chiều nay tôi không tới công ty, mọi chuyện trông cậy hết vào anh đấy."
"Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay." Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, Tư Bác Văn quyết định chiều nay sẽ ở nhà để dễ bề chăm sóc Lục Nghiên Tịch.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch xoa đầu dậy. Cô đã tỉnh lại, nhận ra mình đang ở trong nhà Tư Bác Văn.
Cô lập tức rời giường rồi xuống nhà. Người giúp việc thấy Lục Nghiên Tịch đi xuống thì mừng rỡ: "Cô Lục tỉnh rồi, cô có đói bụng không ạ? Cô hôn mê từ hôm qua đến giờ mới tỉnh, dưới bếp vừa nấu cháo xong đấy ạ."
Lục Nghiên Tịch không ăn mà lập tức đi lên lại. Cô nghĩ mình phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay, chứ không đến lúc Tư Bác Văn về thì chẳng biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Ở trong phòng sách Tư Bác Văn nghe thấy tiếng động dưới nhà thì biết Lục Nghiên Tịch đã tỉnh lại rồi.
Anh nhanh chóng đứng dậy rồi xuống lầu.
Nhưng rồi anh lấy làm lạ vì không thấy bóng dáng Lục Nghiên Tịch đâu.
về phòng, cô chỉ xuống lầu nhìn chốc lát rồi thôi chứ
chẳng dễ gì cô mới tỉnh
là anh cầm bát cháo dưới bếp lên lầu tìm Lục Nghiên Tịch, bỗng thấy cô đang thay
rồi mà sao không ăn, rốt cuộc em muốn
Nghiên Tịch im lặng một lúc
Bác Văn hơi tức giận rồi. Anh cực khổ chăm sóc cô trong lúc cô bị ốm, thế mà những gì anh nhận được lại là thế này
về là sao, lẽ nào cô ghét anh vậy? Đến một giây
yếu nên sao
ngày sau phải tái
của Tư Bác Văn thật khôi hài làm sao, chẳng biết là ai đã làm cô ra nông nỗi này đây. Nếu không tại anh thì cô đã không ngất
kệ Tư Bác Văn, tiếp tục xếp
Tịch làm lơ. Cả đêm qua anh tốn công tốn sức chăm
có ngó ngàng gì tới anh không đấy?
một chuyện rất quan trọng, đó là tối qua khi anh chăm sóc Lục Nghiên Tịch thì cô đang trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không biết ai là
cô cũng không biết rằng đêm qua mình lên cơn sốt, Tư
trí nhớ của Lục Nghiên Tịch lại chỉ tới lúc trước khi mình ngất xỉu, cô chỉ nhớ được những gì Tư Bác Văn đã làm
quan tâm tới anh,
Tịch lại: "Đi thì cũng được nhưng phải
phớt lờ Tư Bác Văn, giờ đây cô chỉ
đi bây giờ, dù gì sức khỏe cô cũng còn yếu
tôi ra, để tôi
thuốc đã." Lục Nghiên Tịch không vùng ra
anh vẫn không chịu thả
Nghiên Tịch không muốn ăn nhưng Tư
cho cô đi, còn tỏ ra nhởn nhơ, trên mặt hiện rõ câu "Em có làm gì thì tôi cũng không cho em đi đâu, làm gì được
"Tư Bác Văn, rốt cuộc anh muốn sao!" Lục Nghiên Tịch thở hồng hộc, chất vấn Tư Bác Văn.
"Ở đây dưỡng bệnh đàng hoàng." Lúc này Lục Nghiên Tịch thật sự rất tức giận, cô muốn nói lý với Tư Bác Văn mà cũng chẳng được nữa.
Nói chuyện với anh đúng là tức chết mất.
Bây giờ Lục Nghiên Tịch chỉ muốn rời khỏi cái nhà này thật nhanh nên nổi đóa với Tư Bác Văn, quát rằng mình là người sống chứ không phải con chim hoàng yến anh nuôi trong lồng.
Cô không phải thứ đuổi là đi, gọi là đến. Anh không có quyền tước đoạt tự do của cô.
Nhìn cô gái bé nhỏ đang gào thét với mình mà xem, những lời cô thốt lên thật tổn thương biết mấy.
Tư Bác Văn nghĩ cho sức khỏe của cô nên mới cho cô ở lại đây.
Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên anh quan tâm tới ai đến nỗi vất vả chăm lo khi cô ấy bị bệnh như thế, vậy mà giờ cô lại nói những lời này với anh.
Tư Bác Văn tức thì nổi giận, tất cả mọi chuyện anh làm cũng chỉ vì cô thôi mà. Hiện giờ Lục Nghiên Tịch đang bị bệnh, anh không thể trút giận với cô nên đành đá văng cửa, bỏ đi.
Tiếng động vọng lại từ tầng trên làm quản gia bất giác lo lắng cho Lục Nghiên Tịch. Cậu chủ quá nóng tính, lỡ làm cô Lục đang bệnh bị thương nữa thì sao.
Ông ta vội vàng đi lên xem thế nào, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Nghiên Tịch.
Quản gia nhìn là biết ngay hai người lại cãi nhau. Rõ ràng sáng nay cậu chủ còn quan tâm đến cô Lục thế mà, sao tự dưng ra nông nỗi này rồi?
"Cô Lục, cô không sao chứ? Sao hai người lại cãi nhau thế này! Hôm qua cậu chủ đã thức cả đêm để chăm sóc cô đó."
Lục Nghiên Tịch vô cùng ngạc nhiên vì câu nói ấy của quản gia. Cô nhớ mang máng có người đút thuốc cho mình hai lần, không ngờ lại là anh.
Nhớ lại những lời mình vừa nói với anh, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút tự trách. Hóa ra cô đã trách oan anh, lại còn trút giận vào anh nữa chứ.
Có thể anh nghĩ cho sức khỏe của cô nên mới không cho cô đi.
Có lẽ hai người không biết cách giao tiếp với nhau rồi. Lục Nghiên Tịch không biết Tư Bác Văn đã vất vả thế nào, anh cũng không giải thích cho cô hiểu nên mới dẫn đến một cuộc tranh chấp khác giữa hai người.