Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu, cười nhạo dáng vẻ lúc này của Tư Bác Văn.
Lúc nào anh cũng thế cả, chính miệng bảo người khác giải thích trong khi chẳng thèm tin lấy một câu giải thích nào, hừ! Vốn đã không định tin thì sao còn bắt cô giải thích làm gì nữa!
Lục Nghiên Tịch bỗng thấy mệt mỏi quá, cô thật sự rất muốn về nghỉ ngơi...
Tư Bác Văn thấy Lục Nghiên Tịch tỏ ra uể oải thì trong lòng càng nổi nóng hơn.
Do đó, ngay khi Lục Nghiên Tịch vòng qua để lên lầu thì Tư Bác Văn cúi người vác cô lên vai, châm chọc cô.
"Lục Nghiên Tịch, tôi sẽ cho cô được toại nguyện." Nói xong, anh vác Lục Nghiên Tịch đi tới nơi mình đậu xe.
Lời lẽ đầy châm biếm của Tư Bác Văn làm Lục Nghiên Tịch sợ hãi, giọng cũng hơi run run.
Tư Bác Văn! Thả
thì Tư Bác Văn đã mở cửa xe và đẩy cô vào ghế
thế hả?" Lục
biết nên làm sao nữa, trong thâm tâm cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ quá đáng
má, Lục Nghiên Tịch
Cô hận quá...
dối của Lục Nghiên Tịch và mấy bức ảnh kia, Tư Bác Văn tức giận đến nỗi không biết trút
chưa hề cho Lục Nghiên
lạ vì không nghe thấy tiếng Lục Nghiên Tịch bèn ngẩng đầu lên xem sao. Bấy giờ anh mới nhận ra cô đã ngất
thấy Lục Nghiên Tịch ra nông nỗi này, lòng
mình đã gây ra tổn thương lớn nhường nào
về nhà, nhưng mãi
Tư Bác Văn cứ đinh ninh Lục Nghiên Tịch ngất đi để được mình thương hại nên mới cứ hôn mê mãi thế này.
Mặc dù trong lòng hơi lo lắng nhưng anh vẫn không muốn thừa nhận điều đó, cũng chẳng hề quan tâm đến cô.
Chưa kể cô là vợ anh mà lại đi lêu lổng với người đàn ông khác.
Sao một tổng giám đốc danh giá như anh chấp nhận được? Huống chi cô còn chưa giải thích chuyện đó với anh một cách đàng hoàng nữa. Tư Bác Văn càng nghĩ càng bực bội.
Hơn nữa bình thường chỉ cần anh ở nhà là cô nàng này luôn ríu rít bên anh, cũng thích ăn chung với anh nữa.
Hôm nay dở chứng gì thế không biết, sao đến giờ vẫn chưa chịu xuống ăn?
Nhận ra có điều khác thường, Tư Bác Văn nhanh chóng lên lầu xem.
Anh phát hiện Lục Nghiên Tịch vẫn còn trong trạng thái hôn mê, mặt thì ửng đỏ. Bấy giờ Tư Bác Văn mới thấy có điều không ổn, bèn đưa tay qua sờ.