Nghe thấy tiếng hét của Lục Nghiên Tịch, người của đội cứu hộ cũng chạy tới.
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thì họ vội vàng chạy đến.
“Cô Lục, tổng giám đốc Tư đâu, bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Lục Nghiên Tịch cũng không quan tâm đến cơn đau trên người của mình, nhanh chóng chạy vào trong.
“Ở bên này.”
“Mau khiêng anh ấy lên, anh ấy đã hôn mê rất lâu rồi.”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch nhìn đội cứu hộ, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng và sốt ruột.
Cô lúc này chỉ hận người nằm trên đó không phải là cô.
Nếu không phải do cô thì Tư Bác Văn cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.
“Được rồi, cô Lục, cô khoan hãy lo lắng đã.”
“Cô Lục, tôi thấy tình hình của cô cũng không tốt lắm, cô cứ cứ băng bó sơ qua trước đi.”
Nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, các thành viên trong đội không khỏi cau mày.
Cả người đã chồng chất vết thương rồi mà còn đi lo cho người khác.
“Cô Lục, cô mau rửa sạch miệng vết thương một chút trước đã!”
Nghe thấy lời của bọn họ, Lục Nghiên Tịch lập tức từ chối theo phản xạ.
“Không cần đâu, đi thôi.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng đưa Tư Bác Văn đến bệnh viện.
“Đi trước đi.”
Đội viên vốn định khuyên nhủ Lục Nghiên Tịch một lần nữa, nhưng nhìn thấy thái độ cố chấp của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Vậy được rồi.”
“Nhưng cô Lục, nếu cô cảm thấy không thoải mái ở đâu thì cô nhất định phải nói với chúng tôi ngay đấy.”
Phải biết rằng, leo lên trên không phải là một chuyện dễ dàng.
Bởi vì bọn họ chỉ mang theo một cái cáng thương, cho nên Lục Nghiên Tịch phải leo cùng họ.
Lục Nghiên Tịch không nghĩ nhiều mà gật đầu: “Được!”
“Không sao, tôi có thể làm được.”
Sau đó, cả đoàn người bắt đầu leo lên trên.
Vốn dĩ trên cơ thể của Lục Nghiên Tịch đã bị thương rất nhiều chỗ, bây giờ lại còn phải leo lên, miệng vết thương kia cũng bắt đầu nứt ra rồi.
Mặc dù Lục Nghiên Tịch đã đau đến mức run cầm cập rồi, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn không nói một câu không ổn nào.
Lục Nghiên Tịch cắn chặt răng, cứ như vậy mà đi theo phía sau đội cứu hộ, vừa leo lên trên, trước mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
“Cô Lục, cô Lục, cô không sao chứ?”
“Cô Lục!”
…
Buổi chiều, Tư Bác Văn vốn đang hôn mê cũng từ từ tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng trắng xóa.
Đây là đâu…
Nhìn thấy Tư Bác Văn tỉnh lại, Vu Diễm My lập tức xông tới.
Cô ta nhìn Tư Bác Văn, hỏi: “Tổng giám đốc Tư, anh không sao chứ?”
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”
Phải biết rằng, Vu Diễm My đã ở đây trông nom Tư Bác Văn cả một đêm.
Thế nhưng, Tư Bác Văn chẳng thèm nhìn Vu Diễm My thêm cái nào.
Anh mở miệng: “Lục Nghiên Tịch đâu?”
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Nếu như anh nhớ không lầm thì anh vẫn luôn ở bên cạnh Lục Nghiên Tịch.
Bây giờ anh đang ở trong bệnh viện, cũng không biết người phụ nữ ngu ngốc kia có chuyện gì không nữa.
Tư Bác Văn vừa tỉnh lại, câu đầu tiên đã hỏi đến Lục Nghiên Tịch khiến trái tim của Vu Diễm My rất khó chịu.
Vu Diễm My thầm cắn răng, tại sao lúc đó Lục Nghiên Tịch không ngã chết luôn đi cho rồi chứ?
Nhìn thấy Vu Diễm My không nói chuyện, Tư Bác Văn tiếp tục mở miệng.
“Hả?”
“Lục Nghiên Tịch đang ở đâu?”
Trong ánh mắt của Tư Bác Văn ánh lên sự lạnh lùng, mở miệng.
Cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ cơ thể của Tư Bác Văn, Vu Diễm My cũng bị doạ cho sợ hãi.
Cô ta vội vàng mở miệng giải thích: "Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang ở phòng bên cạnh, lúc trước cô ấy cũng ngất đi…"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Vu Diễm My thực sự có chút sợ hãi.
Sợ rằng Tư Bác Văn sẽ vì Lục Nghiên Tịch mà trút giận lên cô ta.
Nghe được lời của Vu Diễm My, đôi mắt sắc bén của Tư Bác Văn nheo lại, đứng dậy, rút cây kim tiêm trên tay ra.
Nhìn thấy hành động của Tư Bác Văn, Vu Diễm My giật mình sợ hãi.
“Tổng giám đốc Tư, anh đây là muốn đi đâu vậy?”
“Bây giờ anh vẫn đang truyền dịch, không thể chạy lung tung được!”
Tư Bác Văn hoàn toàn không để ý đến lời khuyên của Vu Diễm My, làm như không nghe thấy, bước thẳng ra cửa.
“Tổng giám đốc Tư!”
Nhìn thấy hành động của Tư Bác Văn, trong mắt Vu Diễm My ngập tràn sự không cam lòng, cô ta bước nhanh về phía trước, định kéo anh lại, nhưng không ngờ lại bị Tư Bác Văn hất ra.
“Đừng chạm vào tôi.”
Nói xong, Tư Bác Văn đi thẳng đến phòng bên cạnh.
Vừa mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch đã lọt vào tầm mắt. Lúc này Lục Nghiên Tịch vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, như cũ, nhắm chặt hai mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch như thế này, trái tim của Tư Bác Văn cảm thấy có chút đau lòng.
Anh mở miệng nói với bác sĩ bên cạnh.
“Thế nào rồi, tình trạng của Lục Nghiên Tịch bây giờ thế nào rồi?”
Nhìn thấy Tư Bác Văn, bác sĩ không khỏi lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Tình hình cụ thể vẫn rất khó nói, vẫn phải chờ kết quả kiểm tra mới có thể xác định."
“Cô Lục chảy máu rất nhiều, bị trầy xước nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này vẫn phải ở lại bệnh viện để hồi phục.”
Nói xong, bác sĩ lại nhìn Tư Bác Văn.
“Tổng giám đốc Tư, cậu cũng phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt đấy.”
Tư Bác Văn gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Nghe bác sĩ nói về tình trạng bệnh của mình, Tư Bác Văn vẫn mang dáng vẻ không thèm quan tâm chút nào.
Vừa bước vào phòng bệnh, ánh mắt của anh không hề di chuyển sang nơi khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Nghiên Tịch.
Anh không ngờ rằng Lục Nghiên Tịch lại bị thương nặng như vậy.
Người phụ nữ này thực sự không biết cách chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Nhìn thấy Tư Bác Văn không thèm quan tâm đến mình, bác sĩ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Người đàn ông này cũng thật là kỳ lạ, xem cơ thể của người khác còn quan trọng hơn cơ thể của mình.
“Tổng giám đốc Tư, trong khoảng thời gian này đừng để miệng vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng, không được chạm vào nước, như vậy sẽ mau chóng bình phục thôi.”
Sau đó, bác sĩ tiếp tục dặn dò Tư Bác Văn mấy câu.
"Được."
…
Bên này, sau khi Tư Bác Văn truyền dịch xong thì anh qua thẳng phòng bệnh của Lục Nghiên Tịch, ngồi im ở đó, đáy mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Tổng giám đốc, anh vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi.”
“Bây giờ anh cũng bị thương, nếu cứ tiếp tục không nghỉ ngơi nữa thì chắc chắn sẽ không trụ nổi.”
Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy không nhịn được, mở miệng khuyên bảo.
Nhưng mà Tư Bác Văn cũng không quan tâm đến những lời của Lăng Thiệu Huy.
Anh lắc đầu: “Tôi không sao.”
Tư Bác Văn anh nhất định phải ở đây trông nom Lục Nghiên Tịch cho đến khi cô tỉnh lại, nếu không thì trong lòng anh cứ cảm thấy không yên tâm.
"Tổng giám đốc, nếu anh tiếp tục không nghỉ ngơi, cơ thể anh sẽ kiệt sức đấy."