Chờ đến khi Tư Bác Văn cúp điện thoại, đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt.
Ngay lúc đó, Tư Bác Văn chạy đến trước cửa, gương mặt lo lắng nhìn bác sĩ.
“Sao rồi, tình hình hiện tại thế nào?”
Nhìn bộ dạng này của Tư Bác Văn, bác sĩ nhanh chóng lên tiếng.
“Tổng giám đốc Tư đừng lo, hiện giờ bệnh nhân đã ổn, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu, cần nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chúng tôi đã rửa sạch tất cả độc tố trong cơ thể cô ấy ra, thế nên đã không còn gì đáng lo ngại.”
Nghĩ đến tác dụng thuốc rất mạnh trong người Lục Nghiên Tịch, bác sĩ không thể không nhíu mày.
Cho một người phụ nữ uống thuốc mạnh như vậy, không biết người đó tàn nhẫn đến cỡ nào.
Nghĩ một hồi, bác sĩ không kìm được lắc đầu.
Nghe những lời bác sĩ nói, tâm trạng của Tư Bác Văn mới khẽ thả lỏng.
Anh gật đầu: “Ừ.”
Chỉ cần Lục Nghiên Tịch không sao là được.
Tư Bác Văn đi vào phòng bệnh, nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch trên giường bệnh.
Lọt vào tầm mắt anh là gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô gái trông rất yếu ớt, đôi môi cũng có hơi trắng bệch theo đó.
Chẳng hiểu tại sao nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thế này, trái tim Tư Bác Văn cũng nhói đau.
“Lục...”
Anh vốn định mở miệng đánh thức Lục Nghiên Tịch, nhưng cuối cùng Tư Bác Văn vẫn không nói gì.
Anh ngồi trên ghế sofa, bắt đầu làm việc như chốn không người.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Nghiên Tịch mới từ từ tỉnh lại sau cơn mê.
Cô mở mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng xóa.
“Ưm…”
Lục Nghiên Tịch giơ tay lên dụi mắt, không kìm được khẽ rên một tiếng.
Thấy Lục Nghiên Tịch đã tỉnh dậy, Tư Bác Văn vội vàng đứng dậy, đi thẳng đến bên cạnh cô hỏi: “Thế nào rồi, cô không sao chứ?”
“Hiện giờ cô cảm thấy thế nào?”
Nghe thấy giọng Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch mới để ý thì ra người đàn ông này vẫn luôn ở bệnh viện, không đi đâu cả.
Cô lắc đầu: “Không sao rồi.”
Giờ phút này, ngắm nhìn Tư Bác Văn, trái tim Lục Nghiên Tịch không kìm được đập nhanh hơn.
Nếu không có người đàn ông này, có lẽ bây giờ cô đã bị người phụ nữ Ngụy Như Mai kia làm...
Nghĩ một hồi lâu, Lục Nghiên Tịch không khỏi ngẩng đầu lên: “Cảm ơn anh.”
Đôi khi cô thực sự muốn vạch rõ giới hạn với Tư Bác Văn, nhưng cô càng muốn vạch rõ, thì lại càng không thể vạch rõ.
Không hiểu tại sao, thứ tâm lý mâu thuẫn này chiếm trọn suy nghĩ của Lục Nghiên Tịch.
Nghe lời cảm ơn của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được nhíu mày.
“Không có gì.”
Bỗng dưng, Lục Nghiên Tịch như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi thẳng Tư Bác Văn với nét mặt do dự.
“Chuyện là, tôi...”
“Trước đó tôi không làm chuyện gì đi quá giới hạn chứ.”
Phải biết là, sau đó tinh thần cô đã không còn tỉnh táo.
Tác dụng thuốc mạnh như vậy, nếu lỡ làm gì đó với Tư Bác Văn thì phải làm sao đây.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch càng thêm xấu hổ và lúng túng, không biết nên làm gì cho đúng.
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không cầm lòng được buông lời trêu ghẹo.
“Chuyện đi quá giới hạn sao...”
“Cô tự nghĩ đi.”
Lúc trước người phụ nữ này to gan như vậy, sao bây giờ chuyện qua rồi thì lại thấy ngại ngùng, đúng là khiến anh không đoán ra.
Lục Nghiên Tịch đỏ mặt: “Anh nói đi!”
“Nếu có thì tốt nhất là anh nên quên hết đi.”
Nhìn Tư Bác Văn như vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại càng xấu hổ, đây rõ ràng là có tật giật mình.
Nếu cô làm ra chuyện gì mất mặt thật thì phải làm sao bây giờ.
Chưa biết chừng người đàn ông này còn thầm cười nhạo cô nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch lọt vào mắt Tư Bác Văn, lại khiến Tư Bác Văn cảm thấy có hơi buồn cười.
Anh không kìm được cong môi: “Sao lúc trước trông cô to gan lắm mà, bây giờ lại biết ngại rồi?”
Nghĩ đến sự chủ động khi trước của Lục Nghiên Tịch, đến bây giờ Tư Bác Văn vẫn không khỏi cảm thấy bụng dưới nóng lên.
Khi đó người phụ nữ này chỉ muốn leo thẳng lên người anh.
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, gương mặt Lục Nghiên Tịch cũng theo đó mà đỏ lên.
Cô cắn môi dưới, siết chặt tay của mình lại.
“Tư Bác Văn, anh!”
“Anh đừng có quá đáng!”
“Lúc đó tôi bị bỏ thuốc có biết trời trăng gì đâu.”
Không hiểu tại sao sau khi được Tư Bác Văn nhắc nhở, tất cả những hình ảnh đó lại lướt qua tâm trí Lục Nghiên Tịch.
Nhớ tới những hình ảnh xấu hổ đó, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy bối rối.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, trong mắt Tư Bác Văn tràn đầy ý cười.
“Được rồi, không chọc cô nữa.”
Nếu còn tiếp tục, người phụ nữ này nhất định sẽ nổi giận mất.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không nhịn được mà lắc đầu.
“Nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ nói hiện giờ cô đã không sao nữa rồi.”
“Được.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu nhìn Tư Bác Văn, cô không khỏi nghĩ tới Ngụy Như Mai...
Nếu để người đàn ông này biết Ngụy Như Mai đã bắt cóc cô thì anh sẽ có phản ứng gì.
Chắc chắn người đàn ông này sẽ bảo vệ người phụ nữ kia vô điều kiện như trước đây nhỉ.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của Lục Nghiên Tịch không tránh khỏi có chút mất mát.
“Mấy tên côn đồ khác đã bắt được rồi, nhưng hung thủ phía sau vẫn chưa tìm được.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô.”
Khi nói những lời này, ánh mắt của Tư Bác Văn tràn đầy sự kiên định.
Anh không để ý rằng mình bắt đầu đối xử khác thường với Lục Nghiên Tịch, anh cho rằng tất cả đều là do Lục Nghiên Tịch là người của Tư Thị, nên anh đương nhiên phải bảo vệ cô.
Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi ngạc nhiên.
Cô giương mắt: “Anh có biết hung thủ đứng đằng sau là ai không?”
Người đàn ông này chẳng biết gì thì có thể đảm bảo được cái gì cho cô.
Thế nhưng, một giây sau.
Giọng của Tư Bác Văn lập tức vang lên: “Người phụ nữ Ngụy Như Mai kia, đúng là càng ngày càng to gan.”
Cho dù thế nào, Tư Bác Văn cũng không thể ngờ tới chuyện này.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi sửng sốt.
“Anh biết là do Ngụy Như Mai làm sao?”
Lúc đầu cô còn tưởng người đàn ông này không biết, nhưng xem ra là giờ cô đã nghĩ nhiều rồi.
Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ.”
“Tuy là Ngụy Như Mai chạy mất rồi, nhưng mấy ngày này chắc là sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.”
“Cho nên cô chỉ cần nằm viện dưỡng bệnh là được, đừng lo nghĩ nhiều.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Lục Nghiên Tịch cũng không rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào.
Cô còn tưởng rằng trước mặt Ngụy Như Mai, Tư Bác Văn sẽ lại bỏ rơi cô lần nữa.
Nhưng cô không thể ngờ được...
Nhất thời trong lòng cô có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Cô ngước mắt nhìn lên: “Cảm ơn anh.”
Không khí trong phòng bệnh cũng nóng lên theo đó, trở nên có chút vi diệu.