Ngay sau đó, giọng nói mềm mại của Gia Bảo vang lên.
Lục Nghiên Tịch cười nhẹ: "Chị à, Lục Nghiên Tịch!"
"Gọi chị là chị Nghiên Tịch nhé."
Nói rồi Lục Nghiên Tịch chìa tay ra xoa đầu Gia Bảo, đáy mắt cất giấu tình yêu thương vô bờ.
Quả nhiên, sự hiện diện của Gia Bảo đã làm trỗi dậy tình thương của mẹ trong Lục Nghiên Tịch.
Gia Bảo lắc lư cái đầu, thật lâu sau mới gật đầu.
"Vâng ạ."
"Chị Nghiên Tịch."
Tiếng gọi của Gia Bảo làm Lục Nghiên Tịch cười tươi hơn: "Ngoan quá."
Khi Tư Bác Văn bước vào, lọt vào mắt anh là khung cảnh êm đềm không kể xiết ấy.
Anh nghiêng người dựa vào cửa, nhướng mày.
"Hai người ở với nhau vui ghê nhỉ."
Lục Nghiên Tịch đứng dậy, an ủi Gia Bảo một lát rồi đi băng băng tới cửa.
"Rồi đấy, Gia Bảo hết khóc rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Cô vốn không nên xuất hiện tại nơi này.
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, Tư Bác Văn vươn tay kéo cô lại.
"Chờ đã."
Trông Tư Bác Văn như có điều gì muốn nói, ngoài ra còn có vài phần chưa thỏa mãn.
Lục Nghiên Tịch bất giác nhíu mày, thẳng thừng hỏi.
"Làm gì đấy?" Tên Tư Bác Văn này nhìn là biết không có ý tốt.
Theo phản xạ, Lục Nghiên Tịch âm thầm cảnh giác.
"Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi phải về nhà nữa."
Hai ngày rồi không về nhà thay đồ, Lục Nghiên Tịch thấy người mình thối sắp chết tới nơi rồi.
Tư Bác Văn không vội lên tiếng mà đưa mắt về phía Gia Bảo.
"Tôi muốn nhờ cô một chuyện."
"Mỗi khi rảnh rỗi thì qua đây chơi với Gia Bảo nhé."
Sau chuyện hôm qua, Tư Bác Văn phát hiện Lục Nghiên Tịch và Gia Bảo khá có duyên với nhau.
Nghe thấy câu hỏi của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch chợt mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Anh không nói nhầm đấy chứ?"
Mối quan hệ giữa cô và Tư Bác Văn là như nào.
Con trai của anh sao không để Ngụy Như Mai chăm sóc đi, nhờ cô làm gì chứ.
Bỗng lòng Lục Nghiên Tịch tràn trề nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không biết lý do là gì.
"Sao anh không bảo Ngụy Như Mai mà lại bảo tôi?"
Khi nhắc tới Ngụy Như Mai, giọng của Lục Nghiên Tịch hạ xuống vài đề-xi-ben.
Trông cô như sợ Gia Bảo nghe thấy rồi buồn bã vậy.
"Cô thấy người như Ngụy Như Mai đáng tin cậy để giao Gia Bảo cho cô ta sao?"
Tư Bác Văn xoay người nhìn Lục Nghiên Tịch chằm chằm.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch bất giác rơi vào trầm tư.
Đúng thật, loại phụ nữ như Ngụy Như Mai không phù hợp chăm sóc trẻ con chút nào.
Nếu giao Gia Bảo cho Ngụy Như Mai chăm sóc thì không biết Gia Bảo sẽ thành một đứa trẻ như nào đây.
Suy nghĩ này làm Lục Nghiên Tịch lộ ra vẻ lưỡng lự.
Tư Bác Văn ngước mắt nhìn Lục Nghiên Tịch bên cạnh mình, không biết nên nói gì mới tốt.
"Lục Nghiên Tịch, lần này xem như tôi cầu xin cô."
Phải công nhận tuy Tư Bác Văn không phải một người chồng tốt nhưng là một người cha tốt.
Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tịch nghe thấy Tư Bác Văn xin xỏ ai.
Đã thế còn vì một đứa bé.
Lục Nghiên Tịch mím chặt môi, không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
"Tôi..."
Suy nghĩ hồi lâu, Lục Nghiên Tịch mới đồng ý.
"Được, nhưng anh phải chấp nhận một điều kiện của tôi."
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, thẳng thắn nói.
Nếu Tư Bác Văn chấp nhận thì cô đồng ý.
Giây tiếp theo, cô mới dứt lời thì Tư Bác Văn đã gật đầu: "Được thôi."
Chỉ là một điều kiện thôi mà?
Có gì khó đâu.
Thấy Tư Bác Văn đồng ý dễ dàng như thế, Lục Nghiên Tịch không nói nên lời, đến bản thân cô cũng không rõ tâm trạng mình đang vui hay buồn đây.
Cô ngước lên nhìn Tư Bác Văn trước mặt.
"Quyết định vậy đi."
Thời gian tới, mỗi ngày Lục Nghiên Tịch đều đến nhà Tư Bác Văn chăm sóc Gia Bảo.
Vì thường xuyên tiếp xúc nên Lục Nghiên Tịch và Gia Bảo nhanh chóng quen thuộc với nhau.
Đúng lúc đó, một bóng người đột ngột xuất hiện ở cổng. Truyện Cung Đấu
Ngụy Như Mai đứng trước cổng, trong mắt chứa đựng nỗi nhớ Gia Bảo da diết.
Cô ta nhìn vệ sĩ ở cổng: "Cho tôi vào, tôi muốn thăm con trai tôi!" Nói rồi cô ta xông thẳng vào trong, không màng bất cứ điều gì.
Giờ đây trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là gặp Gia Bảo.
Dù sao chăng nữa, Gia Bảo cũng là đứa con cô ta mang thai mười tháng sinh ra, sao Ngụy Như Mai có thể không có tí tình cảm nào với cậu bé chứ.
Nhưng dù cô ta có xin xỏ thế nào, cố gắng ập tới ra sao, vệ sĩ vẫn đứng yên như tượng, không mở cổng cho cô ta vào.
"Cầu xin các người mở cửa cho tôi đi mà."
"Tôi chỉ xem Gia Bảo thôi, không làm gì nữa đâu!"
Cô ta không gặp Gia Bảo đã gần một tuần rồi.
Trời mới biết thời gian qua cô ta nhớ con đến mức nào, khổ sở vượt qua một tuần lễ vừa rồi ra sao.
"Xin lỗi cô Ngụy, giờ cô không được vào."
Vệ sĩ nhìn Ngụy Như Mai với khuôn mặt lạnh nhạt, từ chối thẳng thừng.
Phải biết chính miệng Tư Bác Văn đã nói rằng cấm tuyệt đối Ngụy Như Mai đến gần Gia Bảo.
Nếu để Tư Bác Văn biết họ tự ý quyết định thì hậu quả khôn lường.
Nghĩ đến đây, đôi mắt vệ sĩ lộ rõ sự quyết tâm.
"Cô Ngụy, xin cô đừng làm khó chúng tôi."
Ngụy Như Mai cười lạnh, hét toáng lên.
"Đừng làm khó các người!"
"Vậy thì ai hiểu cho tôi chứ, tôi chỉ muốn xem con trai tôi thôi mà, chẳng nhẽ yêu cầu này quá đáng lắm ư?"
"Tôi nói cho các người biết, nếu tôi trở về nhà họ Tư một lần nữa thì tôi sẽ sa thải toàn bộ các người."
Ngụy Như Mai càng nghĩ càng tức.
Con trai của cô ta là đứa bé duy nhất mang trong mình dòng máu của Tư Bác Văn, cũng là người duy nhất có quyền thừa kế tài sản.
Không cho cô ta vào lúc này thì đã sao, sau này vẫn có thể mà?
Nghe thấy câu nói đó của Ngụy Như Mai, vệ sĩ sa sầm mặt.
Ngụy Như Mai nói không sai, Gia Bảo là con trai anh, nếu sau này Tư Bác Văn nghĩ thông, muốn cô ta quay về thì lúc đó số phận bọn họ sẽ ra sao?
Bỗng chốc, nét mặt vệ sĩ canh cổng đầy tư lự.
Chẳng lẽ lại cho Ngụy Như Mai vào?
"Các người liệu hồn biết điều chút đi, cho tôi vào mau, nếu không thì đừng có trách!"
Ngay lúc vệ sĩ do dự không biết có nên cho Ngụy Như Mai vào không thì Lục Nghiên Tịch bỗng lại gần cánh cổng.
"Các anh mở cổng đi, tôi nói chuyện với cô ta."
Thấy Lục Nghiên Tịch, Ngụy Như Mai trợn trừng mắt, vẻ mặt lộ rõ sự bất ngờ.
Cô ta cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu.
"Lục Nghiên Tịch, con khốn này, sao cô lại ở đây?"