Không biết vì sao, trong lòng Hoắc Vũ Khải có một dự cảm xấu truyền đến.
Cảm giác này giống như trong lòng có một cái gì đó rất khó chịu.
Nghe Hoắc Vũ Khải hỏi như thế, biểu cảm của Lục Nghiên Tịch đã thay đổi vô cùng rõ ràng.
"Cái, cái gì?"
Lục Nghiên Tịch cắn môi nhưng cô không kịp phản ứng lại. Mà cô cũng không biết phải trả lời như thế nào mới được.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải tiếp tục nói lại lần nữa.
“Rốt cuộc anh có quen người bạn này của em không!”
Nhìn thấy hành động khác thường của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Không biết vì sao, nhưng anh ta cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Lục Nghiên Tịch không nhìn anh nữa, trong lòng khó tránh khỏi hơi áy náy.
"Anh, anh không biết đâu.”
Sao Hoắc Vũ Khải có thể biết cô bạn không có thật do cô tạo ra này chứ.
Ngay sau đó, Hoắc Vũ Khải vươn tay, nắm lấy cánh tay của Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, em nói thật cho anh biết, rốt cuộc người bạn này của em là ai, hay là…”
Nửa câu sau của Hoắc Vũ Khải gần như là nghiến răng nghiến lợi nói.
Hai mắt anh ta tràn đầy lạnh lẽo, nhìn Lục Nghiên Tịch trước mặt mình.
Thật ra, ngay lúc đầu sau khi nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói về người bạn này của cô, Hoắc Vũ Khải quyết định tin tưởng cô, không chút nghi ngờ nào.
Nhưng càng về sau, nhìn thấy đủ phản ứng và hành động khác nhau của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải càng ngày càng thấy nghi ngờ nhiều hơn.
“Nghiên Tịch, chúng ta là bạn bè lâu như thế rồi, chẳng lẽ đến chuyện này mà em cũng muốn gạt anh nữa hay sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Hoắc Vũ Khải có lẽ cũng đã có đáp án cho mình rồi.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người đó chính là Lục Nghiên Tịch.
Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch đã muốn nói toàn bộ sự thật cho Hoắc Vũ Khải biết rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô thấy chuyện này vẫn nên để một mình cô biết thì sẽ ít nguy hiểm hơn.
Cô ngước mắt lên, kìm những giọt nước mắt đang muốn trào ra của mình.
“Hoắc Vũ Khải, anh đừng nghĩ nhiều, sao có thể là chính em được chứ.”
“Thật sự chỉ là một người bạn của em thôi…”. Truyện Nữ Phụ
Giây tiếp theo, một giọt nước mắt nóng hổi tuôn khỏi khóe mắt của Lục Nghiên Tịch, rơi xuống lòng bàn tay của Hoắc Vũ Khải.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao trong lòng Hoắc Vũ Khải chỉ cảm thấy chua xót.
Anh ta vươn tay ra mạnh mẽ ôm Lục Nghiên Tịch vào trong lòng, duỗi tay ra vỗ về sau lưng cô.
"Nghiên Tịch, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
"Em chỉ cần biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên cạnh em thế là được rồi."
Nghe thấy lời này của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy xúc động hơn.
Nước mắt nóng hổi từ khóe mắt cô rơi thẳng vào lồng ngực của Hoắc Vũ Khải.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này Lục Nghiên Tịch khóc xong rồi, cô nhìn Hoắc Vũ Khải bên cạnh mình.
"Anh phát hiện khi nào thế?”
Nói cách khác, từ lúc nào mà Hoắc Vũ Khải đã bắt đầu nghi ngờ cô.
Một câu này của Lục Nghiên Tịch chính là lời thừa nhận và là câu trả lời cho câu hỏi khi nãy của Hoắc Vũ Khải.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, cho dù có tiếp tục chối cũng không thể nào chối được nữa cả.
“Nghiên Tịch, anh lại không biết rõ em là người thế nào ư.”
"Nếu thật sự là bạn của em bệnh, em sẽ không khuyên người đó đi trị liệu sao?”
Hoắc Vũ Khải bất lực thở dài, coi như là anh ta ngốc đi.
Chuyện đã qua lâu như thế rồi, đến bây giờ anh ta mới biết rõ toàn bộ nghi ngờ của mình.
Thật ra, không phải mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Hoắc Vũ Khải, bây giờ em chỉ hy vọng anh đồng ý với em một chuyện…”
Chuyện này dù có thế nào, cũng không thể để cho người thứ ba biết nữa.
Sau khi không còn cách nào nữa cô mới để cho Hoắc Vũ Khải biết.
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói xong, Hoắc Vũ Khải đã thẳng thừng cắt ngang, anh ta gật đầu: “Em yên tâm, em muốn nói gì anh đều hiểu.”
"Chuyện này, ngoài hai chúng ta ra sẽ không ai biết nữa.”
Người hiểu chuyện như Lục Nghiên Tịch sao có thể để cho Lý Tang Du biết vào lúc này được.
Quan trọng, bây giờ Lý Tang Du cũng đang ở trong bệnh viện và tình hình cũng không được tốt lắm.
Nghe thấy Hoắc Vũ Khải nói thế, Lục Nghiên Tịch ngước mắt nhìn, trong mắt đầy sự biết ơn.
"Cảm ơn anh, Hoắc Vũ Khải.”
"Giữa hai chúng ta, nếu em còn nói cảm ơn với anh nữa thì cũng quá khách sáo rồi nhỉ?”
Vào lúc nghiêm túc thế này, Hoắc Vũ Khải không nhịn được mà trêu chọc cô một chút.
Lục Nghiên Tịch nín khóc, bật cười: “Ừ, em không nói nữa.”
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nở nụ cười, trong mắt Hoắc Vũ Khải cũng vui mừng hơn một chút.
Anh ta đưa tay ra, lau nước mắt trên khóe mắt Lục Nghiên Tịch hỏi.
"Vậy bây giờ em tính làm gì?”
Cho dù bây giờ không nói với Lý Tang Du, nhưng mà cũng không phải để họ không biết cả đời này.
Huống chi, đây còn là bệnh bạch cầu…
“Nghiên Tịch, tốt nhất em nên hiểu rõ, nếu bây giờ không nói cho dì biết, sau này để dì phát hiện ra thì phải làm sao?”
Mình là người chẳng biết gì, nếu đổi lại thành một người khác thì cũng sẽ cảm thấy không vui.
"Còn nữa Nghiên Tịch, bây giờ em tính làm gì! Thật sự không hóa trị sao? Nếu muốn dựa vào thuốc để khống chế bệnh là điều không thể đâu.”
Lục Nghiên Tịch đã uống thuốc trong một khoảng thời gian rồi, cuối cùng thì trong khoảng thời gian này thuốc có hiệu quả gì hay không Lục Nghiên Tịch là người biết rõ hơn ai hết.
Nhưng mà hóa trị…
Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại kiên quyết từ chối không chút do dự.
“Hoắc Vũ Khải, bây giờ mẹ em cần em.”
Vào lúc này cô tuyệt đối không thể ngã xuống được, tuyệt đối không thể hóa trị được.
Nếu không đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên vô ích.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, trong mắt Hoắc Vũ Khải là sự đau lòng không thể che giấu được.
Anh ta bất lực thở dài: "Vậy anh sẽ đi hỏi các chuyên gia xem nếu không hóa trị còn có thể làm gì khác nữa không."
Lúc này bảo anh ta trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch chết, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.
Trong lòng Hoắc Vũ Khải, thậm chí sinh mạng của Lục Nghiên Tịch còn quan trọng hơn của anh ta nữa.
“Ừ, cảm ơn anh.”
“Em nhất định phải uống thuốc đúng giờ, không được bỏ dù chỉ một ngày, trước đó bác sĩ dặn gì em phải nhớ cho kỹ hết đấy.”
Hoắc Vũ Khải nói, lại tiếp tục lải nhải không ngừng bên cạnh Lục Nghiên Tịch.
Lúc này, chỉ mong Lục Nghiên Tịch không xảy ra chuyện gì nữa.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừ, yên tâm đi, mấy cái này em biết rồi mà.”
“Trước đó bác sĩ đã nói hết mọi thứ với em rồi.”
Mặc dù đúng như thế, nhưng trong lòng Hoắc Vũ Khải không thể nào yên tâm về Lục Nghiên Tịch được cả.
"Ừ, thế là rất tốt nhưng vẫn nên cẩn thận đấy."
Đôi mắt sạch sẽ của Hoắc Vũ Khải nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch.
"Được rồi Hoắc Vũ Khải, đừng lo lắng cho em, bây giờ em rất khỏe, không chết được đâu!"
Nghe Lục Nghiên Tịch nói chữ này, bỗng nhiên sắc mặt Hoắc Vũ Khải thay đổi.
"Không được nói chữ này!”
“Có anh ở đây, em tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
“Biết chưa? Nghiên Tịch.”