Nhờ có sự “chăm sóc” đặc biệt của tổng giám đốc Lục, cô cũng có được một khoảng lương không tồi nhờ vào chức vụ nhàn rỗi này, một nhân viên hành chính tổng hợp!
Nói trắng ra là bộ phận tạp vụ cung cấp vật tư cần thiết cho các bộ phận khác của công ty.
Từ lúc bắt đầu đến nay đã được hai năm ròng.
Sau khi xin nghỉ phép xong, Lý Tang Du từ phòng nhân sự bước ra, cô nhìn vào tờ đơn xin nghỉ phép đã được duyệt, gấp gọn gàng rồi bỏ vào túi áo.
Vừa bước vào phòng hành chính tổng hợp, đã nghe mọi người nói chuyện rất vui vẻ.
Trông thấy Lý Tang Du bước vào, Quách Mi Nhược bỗng im bặt, nhìn sang Lý Tang Du : “Chị Du, nghe nói chị làm ở đây rất lâu rồi, sao mãi vẫn không được thăng chức vậy? Chị xem Trần Hân Dư kìa, mới làm có một tháng đã được điều đến phòng kinh doanh rồi.”
Lý Tang Du liếc sang khuôn mặt ngời ngời sắc xuân của Trần Hân Dư, đối với đề tài này cô không có lời nào để nói.
Mặc dù bộ phận này không ra làm sao, nhưng có rất nhiều cơ hội lên chức. Có thể chuyển đến các bộ phận khác một khi thiếu người, bộ phận có được tin tức đầu tiên cũng chính là bộ phận tạp nham này.
Bên cạnh cô người đến người đi rất nhiều rồi, đổi một nhóm rồi lại đổi sang một nhóm khác, chỉ có cô cứ như cây đinh, cứ đóng mãi ở nơi đây.
Tất cả điều này không cần hỏi cũng biết được là chủ ý của ai.
Trần Hân Dư đắc ý vén vén tóc: “Không cần phải nói, nhất định là đắc tội với nhân vật lớn nào rồi.”
“Lẽ nào đắc tội với tổng giám đốc sao?” Quách Mi Nhược bắt đầu phát huy năng lực tưởng tượng vô hạn của mình, ánh mắt nhìn Lý Tang Du tỏ ra vẻ thương hại.
Trần Hân Dư cũng đồng tình nhìn Lý Tang Du: “Vậy thì khó rồi!”
“Tôi đến đã ba tháng rồi, vẫn còn chưa gặp được tổng giám đốc, cũng chưa gặp được vợ của tổng giám đốc, nghe nói vợ của tổng giám đốc là người rất giỏi giang, lúc còn đi học cô là một trong những sinh viên ưu tú, được cho đi học đại học có tiếng ở nước ngoài đó!” Khuôn mặt Quách Mi Nhược đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Hân Dư tiếp tục chủ đề: “Nói không chừng là quá xấu gái cũng nên, nên trước giờ mới không dẫn cô ấy đến gặp mọi người. Càng là người như vậy, lòng càng tàn nhẫn, bề ngoài trông có vẻ vô hại, nhưng nội tâm lại là một người phụ nữ xấu xa.”
Người phụ nữ xấu xa?
Nếu Lý Tang Du cô thật sự là một người xấu xa thì đã không ở đây như cây đinh thế này.
Đối với những việc nhiều chuyện thế này, Lý Tang Du không muốn nghe tiếp nữa, ngồi xuống bàn làm việc, lật nhật ký công việc ra để chuẩn bị công việc cho ngày hôm nay.
“Chị Du, phòng tổng giám đốc muốn cô đổi một bình nước.” Trương Hoằng bước vào.
“Tôi sao?” Lý Tang Du hơi ngạc nhiên, việc thay nước này không phải đều do nam giới làm sao?
“Thư ký tổng giám đốc đặc biệt dặn là cô đi thay.” Trương Hoằng bổ sung thêm một câu.
Quách Mi Nhược lập tức lắc đầu thở dài: “Chậc, chậc, quả nhiên là đắc tội tổng giám đốc rồi.”
Hai năm trước, cô đã đắc tội vị tổng giám đốc này rồi.
Cô xem nhật ký công việc, hôm qua vừa thay xong nước phòng tổng giám đốc, sao hôm nay lại đổi nữa rồi?
Lục Huyền Lâm là Trư Bát Giới sao? Một người có thể uống hết một bình nước trong một ngày sao?
Cô biết nhất định là anh vẫn còn khó chịu, sớm hôm nay có xung đột với anh, bây giờ không chỉnh cô thì trong lòng không thoải mái đây mà.
Lý Tang Du cũng không thèm giải thích: “Được rồi, tôi đi thay.”