“Mẹ, con không buồn ngủ.”
Gia Bảo chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt đầy vẻ tỉnh táo.
Nhìn dáng vẻ này của Gia Bảo, Ngụy Như Mai càng thêm đau lòng.
Nhưng trong đầu Tư Bác Văn vẫn đang suy nghĩ tới những lời bác sĩ vừa nói.
Sao có thể là ngộ độc thực phẩm chứ.
Bởi vì trong nhà có chuyên gia dinh dưỡng, sao bọn họ có thể nhầm lẫn những thứ này được.
Sao có thể để Gia Bảo bị ngộ độc thực phẩm chứ?
Nghĩ tới đây, Tư Bác Văn không khỏi híp mắt.
Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai vội vươn tay nắm lấy tay anh.
“Bác Văn...”
Ngụy Như Mai nháy mắt với Tư Bác Văn, dường như đang ra hiệu mọi chuyện để bàn sau, còn bây giờ sao không quan tâm đến Gia Bảo một chút đi.
Tư Bác Văn cũng hiểu, lập tức dịu dàng nhìn Gia Bảo.
“Gia Bảo, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”
Gia Bảo lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
“Ba, con không sao ạ.”
Tư Bác Văn nhếch miệng nở nụ cười dịu dàng, cứ như vậy mà nhìn Gia Bảo.
“Gia Bảo của chúng ta giỏi quá!”
Bỗng nhiên, Tư Bác Văn như chợt nhớ tới cái gì đó, lập tức mở miệng hỏi Gia Bảo: “Gia Bảo.”
“Sáng nay con đã ăn những thứ gì? Là ai làm cho con?”
Tư Bác Văn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Trong nhà có chuyên gia dinh dưỡng mà lại xuất hiện vấn đề này. Nếu đây không phải là sai lầm của chuyên gia dinh dưỡng, vậy thì chính là có người cố ý ra tay với Gia Bảo.
Mà bất kể một trong hai điều này đều khiến Tư Bác Văn cảm thấy không thể tha thứ được.
Tư Bác Văn vừa nói xong, trái tim của Ngụy Như Mai cũng run rẩy theo.
Thế này...
Nếu để Gia Bảo nói ra chuyện này có liên quan tới cô ta, dựa theo tính cách của Tư Bác Văn, chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho cô ta.
Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai càng cuống hơn.
Cô ta siết chặt tay, trên trán cũng rịn không ít mồ hôi.
“Gia Bảo?”
Tư Bác Văn lại khẽ gọi Gia Bảo.
Gia Bảo gật đầu, dường như đang nhớ lại.
“Ừm...”
“Hôm nay...”
Gia Bảo còn chưa kịp nói được vài chữ thì Ngụy Như Mai đã lập tức cắt ngang.
“Bác Văn, lúc này hỏi con nhiều như vậy để làm gì?”
“Cứ để Gia Bảo nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, anh xem thằng bé rệu rã đến mức nào rồi kìa.”
Ngụy Như Mai rõ ràng là không muốn để Gia Bảo nói chuyện.
Tư Bác Văn có hơi do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Gia Bảo, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Anh gật đầu: “Vậy Gia Bảo ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhé.”
“Khi nào con khỏe thì sẽ hỏi con sau.”
Gia Bảo lắc đầu, bĩu môi nhỏ, vẻ mặt đầy tủi thân.
“Bây giờ con không buồn ngủ!”
Nhưng chuyện này sao có thể tùy theo lời cậu bé được.
Ngụy Như Mai trợn mắt nhìn Gia Bảo một cái rồi vội vàng mở miệng: “Gia Bảo, mau ngủ đi!”
“Ba mẹ đều muốn tốt cho sức khỏe của con thôi. Nếu không muốn bị tiêm nữa thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Lúc này Ngụy Như Mai chỉ hy vọng Gia Bảo có thể nhanh chóng đi ngủ.
Như vậy mới có thể ngăn cản Tư Bác Văn truy hỏi.
Nếu để Tư Bác Văn phát hiện ra sự thật, lúc đó sẽ rất khó nói.
Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, Gia Bảo cũng hậm hực ngậm miệng.
Đối với trẻ con mà nói, tiêm chính là thứ đáng sợ nhất.
Cậu bé gật đầu rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Bên này, Lục Nghiên Tịch đứng cách đó không xa vẫn luôn quan sát phản ứng của Ngụy Như Mai.
Hành động của người phụ nữ này thật khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.
Vừa nhìn đã thấy dáng vẻ rất kỳ quái, không muốn cho Gia Bảo mở miệng nói chuyện, cứ như đang che giấu thứ gì vậy.
Ban đầu Lục Nghiên Tịch còn nghĩ qua bên này sẽ nhàm chán, nhưng bây giờ xem ra là không phải, hơn nữa còn rất thú vị nữa kìa.
Tư Bác Văn nhìn lướt qua Lục Nghiên Tịch: “Sao vậy?”
Từ lúc mới vào tới giờ, dáng vẻ của người phụ nữ này cứ là lạ, thật khiến người ta cảm thấy kì quái.
Lục Nghiên Tịch nhướng mày: “Không có gì.”
Bây giờ trái tim cô đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu trước kia nhìn thấy người một nhà này ở chung hòa thuận, có lẽ trong lòng cô sẽ vô cùng khó chịu đau đớn.
Nhưng hiện tại nhìn thấy thì hầu như chỉ cảm thấy mỉa mai mà thôi.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Nghiên Tịch, không biết tại sao Tư Bác Văn lại cảm thấy hơi tức giận.
Anh đưa Lục Nghiên Tịch tới đây, thật ra còn có một chút lòng riêng.
Đó là muốn cố ý chọc giận người phụ nữ này để xem cô có phản ứng gì mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra là hoàn toàn không có phản ứng gì hết!
Ánh mắt Tư Bác Văn lạnh lùng, trong mắt chứa đầy vẻ tức giận.
Đúng là đáng giận!
Ngay khi anh đang định mở miệng nói gì đó, giọng nói của bác sĩ chợt vang lên ở bên ngoài.
Cốc cốc cốc…
Bác sĩ gõ cửa trước rồi đi vào phòng.
“Xin chào, bây giờ cần phải qua nộp viện phí, xin hỏi...”
Không đợi bác sĩ nói xong, Tư Bác Văn đã lập tức cắt ngang.
“Tôi đi.”
Đúng lúc anh đang không có chỗ để trút giận.
Tư Bác Văn biết, nếu còn tiếp tục ở lại đây, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà bóp chết người phụ nữ không tim không phổi kia mất.
Anh thật sự không hiểu nổi, sao một người có thể đột nhiên thay đổi nhanh như vậy chứ.
“Được, mời theo tôi.”
...
Sau khi Tư Bác Văn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ngụy Như Mai và Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn không có ở đây, Ngụy Như Mai cũng chẳng thèm giả vờ nữa.
Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói thẳng luôn:
“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Đầu tiên là vào Tư Thị, hiện tại lại nghĩ đủ mọi cách để lượn lờ trước mặt Bác Văn, không ngừng xen vào cuộc sống của bọn tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì đây?”
Ngụy Như Mai đỏ mắt, trong mắt đầy vẻ thù hận.
Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy buồn cười.
“Làm ơn đi, đừng hoang tưởng bị hãm hại nữa được không?”
“Tôi tới nơi này không phải là tự nguyện.”
Tới Tư Thị làm việc cũng không phải cô tự nguyện.
Cô còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ nữa kìa, sao cứ phải kéo cô tới trước mặt bọn họ hết lần này đến lần khác vậy chứ.
Bây giờ chỉ nhìn thấy hai người này thôi là cô đã cảm thấy ngán rồi.
Thấy Lục Nghiên Tịch không thừa nhận, ánh mắt Ngụy Như Mai càng hung ác hơn.
“Cô đừng giả vờ!”
“Ai mà không biết tâm tư của cô đối với Bác Văn chứ, tôi biết rất rõ bây giờ cô đang nghĩ gì trong đầu đấy!”
Lục Nghiên Tịch nhíu mày: “Thế à?”
Chứng bệnh hoang tưởng bị hãm hại của người phụ nữ này đúng là không nhẹ đâu.
“Lúc trước cô theo đuổi Bác Văn thế nào, chia rẽ bọn tôi ra sao, chẳng lẽ cô còn không biết à?”
“Bây giờ thấy tôi và Bác Văn khó khăn lắm mới quay lại bên nhau nên lại muốn xen vào đúng không?”
“Lục Nghiên Tịch, tốt nhất là cô nên thành thật và an phận một chút cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
Ánh mắt Ngụy Như Mai trở nên hung ác, thẳng thừng mở miệng cảnh cáo Lục Nghiên Tịch.