Chỉ là khi đó, trái tim đần độn của cô đã bị người đàn ông máu lạnh và tàn nhẫn này lấp đầy, hoàn toàn không phát hiện sự lạnh lùng của anh.
Sau khi nghĩ xong, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.
Đối với lời chế nhạo của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn hoàn toàn không để ý đến.
Anh liếc nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói thẳng: “Đợi chút nữa đến nhà họ Tư, cố gắng đừng nhắc đến mấy chuyện không vui.”
Dạo này sức khỏe của mẹ đã không còn tốt như xưa.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừ.”
Nếu đã đồng ý với Tư Bác Văn là sẽ đến thì cô nhất định sẽ đối đãi chuyện này thật tốt.
Không lâu sau, chiếc xe lái vào nhà họ Tư.
Lục Nghiên Tịch xuống xe, nhìn cảnh tượng quen thuộc này mà trong lòng cô có chút khác lạ.
Cô đã đến đây nhiều lần lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây với tư cách là thân phận hiện tại của mình.
Còn chưa đi tới cửa, giọng nói nhỏ nhẹ và yếu ớt của Hà My đã vang lên.
“Bác Văn đưa Nghiên Tịch trở về rồi đấy à?”
Tư Bác Văn gật đầu, trong mắt anh lộ ra ý cười hiếm hoi.
“Mẹ, chúng con trở lại rồi đây.”
Hà My hài lòng gật đầu rồi đi đến bên cạnh hai người.
Bà ấy đưa tay ra, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Lục Nghiên Tịch, chỉ sau khi bà ấy cảm nhận thấy đó là Lục Nghiên Tịch, bà ấy mới cười theo.
“Được lắm, được lắm!”
“Đúng là Nghiên Tịch của chúng ta đã đến rồi!”
Hà My không nhắc một câu gì về thân phận hiện tại của Lục Nghiên Tịch.
Cứ như thể những chuyện trước đây, vốn chưa từng xảy ra.
Mà cô và Tư Bác Văn, tựa như vẫn đang ở bên nhau.
“Dì Hà, mấy ngày nay không gặp, nhìn dì còn xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều đấy ạ.”
Lục Nghiên Tịch vừa cười vừa nói.
Thật ra cô hiểu rõ tâm trạng của Hà My.
Vậy nên đối với người lớn tuổi, cô vẫn luôn kính trọng. Vừa có thái độ đau lòng lại vừa có chút tự trách.
Tuy rằng ngay từ đầu đó không phải là trách nhiệm của cô, nhưng nếu không phải vì cô thì dì Hà cũng không thành ra như bây giờ.
“Nghiên Tịch, dì còn tưởng cháu sẽ không đến nữa chứ...”
Đột nhiên tâm trạng của Hà My bỗng chùng xuống.
“Dì cũng coi như chứng kiến cháu và thằng bé Bác Văn này. Cháu đối xử tốt với nó, Bác Văn nhà ta không thể chịu được đâu.”
Nghe Hà My nói về chủ đề này, trong lòng Lục Nghiên Tịch bỗng ngổn ngang cảm xúc.
Cô vội vàng ngắt lời: “Dì Hà, chuyện này đã qua rồi, dì đừng nhắc tới nữa ạ. Không phải bây giờ chúng ta đang rất vui vẻ sao?”
Cô không muốn có bất kỳ suy nghĩ xấu nào về Hà My và Tư Đông Phúc.
Dù sao thì những chuyện kia, cũng chỉ có Tư Bác Văn làm thôi.
“Dì Hà, để hôm nào cháu sẽ dẫn dì đến tãn gẫu với mẹ chau. Dì không biết đâu, mẹ cháu nhớ dì lắm đấy.”
Nghe vậy, Hà My cũng cười theo.
“Được!”
Hai người cứ câu được câu không trò chuyện với nhau, Tư Bác Văn chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn.
Bỗng chốc, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh.
Bên này.
Sau khi Ngụy Như Mai bị cúp điện thoại, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Cô ta nghiến răng, trong mắt hiện rõ sự hận thù rõ ràng.
Cô ta nhất định phải để Tư Bác Văn quay trở về, cô ta sẽ không tạo cơ hội cho con khốn Lục Nghiên Tịch đó đâu!
Nhưng mà phải dùng lý do gì để khiến Tư Bác Văn tự nguyện quay trở về đây.
Bỗng chốc, Ngụy Như Mai bị cuốn vào trong rối loạn.
Rồi đột nhiên cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Gia Bảo cách đó không xa, lập tức đảo mắt một cái.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Gia Bảo, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ quay lại ngay lập tức.
Ngụy Như Mai nhếch môi cười ra tiếng, dáng vẻ trông hơi điên cuồng.
Vừa rồi cô ta cho Gia Bảo ăn rất nhiều trứng gà, nếu cho ăn thêm chút đồ khác rồi hai thứ phản ứng với nhau, đến lúc đó chắc chắn…
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai lập tức hành động.
Cô ta lấy thức ăn, đi thẳng đến bên cạnh Gia Bảo.
Ngụy Như Mai tươi cười nhìn Gia Bảo, trông cực hiền lành không chút nguy hại.
“Gia Bảo, đến ăn thử món này đi con, ăn ngon lắm đó.”
Đứa nhỏ vốn dĩ không có ý nghĩ xấu gì cả, hơn nữa còn là đối với mẹ của mình, làm gì có ai nghĩ nhiều như vậy.
Cậu bé tiện tay nhận lấy rồi cứ thế ăn.
Nửa giờ sau, khuôn mặt của Gia Bảo bắt đầu không ổn, các triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy xuất hiện.
“Gia Bảo!”
“Gia Bảo, con không sao chứ?”
Sắc mặt của Gia Bảo tái mét, cậu bé còn nói được lời gì nữa đâu.
Thấy cậu bé nhanh chóng hít thở không thông, Ngụy Như Mai lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng cho cấp cứu.
“Gia Bảo, con tuyệt đối đừng có chuyện gì nha.”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Gia Bảo, trong lòng Ngụy Như Mai cũng có chút áy náy.
Cô ta chỉ muốn dọa Tư Bác Văn một chút thôi, ai ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.
Nếu bởi vì chuyện này mà Gia Bảo có vấn đề gì thì cô ta nhất định sẽ hận mình suốt đời!
“Gia Bảo!”
Ngay khi đến bệnh viện, Gia Bảo đã nhanh chóng được đưa đi cấp cứu.
Ngụy Như Mai túm lấy y tá, hỏi thẳng.
“Y tá, thế nào rồi? Con trai tôi sẽ không sao chứ?”
Cô y tá lắc đầu, vẻ mặt không rõ.
“Hiện tại tôi không thể nói chính xác được, đành phải chờ xem kết quả.”
“Cứ chờ xem đi đã.”
Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.
Ngụy Như Mai chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.
Cô ta lấy điện thoại, vội vàng gọi cho Tư Bác Văn.
“Nghe đi chứ!”
Bên này, Tư Bác Văn nhìn thấy cuộc gọi của Ngụy Như Mai, vốn dĩ anh không có ý định nghe rồi, nên vô thức cúp máy luôn.
Anh chỉ cảm thấy Ngụy Như Mai đang cố tình gây sự thôi.
Nhưng hết cuộc gọi đến cuộc gọi khác gọi đến. Tới lúc này, Lục Nghiên Tịch không thể không lên tiếng.
“Nghe đi.”
Gọi điện như thế này thì có vẻ phải có chuyện gì gấp lắm.
Tư Bác Văn cầm điện thoại lên, vừa ấn nút nghe, còn chưa kịp nói thì giọng của Ngụy Như Mai đã truyền vào trong tai.
Lo lắng, lại bất lực.
“Bác Văn, đến bệnh viện nhanh lên, Gia Bảo, Gia Bảo nó xảy ra chuyện rồi!”
Nghe những lời này của Ngụy Như Mai, vẻ mặt của Tư Bác Văn cũng trầm hẳn xuống.
“Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đối với Tư Bác Văn, địa vị của Gia Bảo trong lòng anh vẫn quan trọng hơn rất nhiều so với Ngụy Như Mai.
Ngụy Như Mai khóc lóc kể lể, nước mắt nóng hổi chảy xuống khóe mắt.
“Em… em cũng không biết nữa.”
“Vừa rồi Gia Bảo cứ thế ngất xỉu, nôn mửa tiêu chảy...”
“Giờ em với con đang ở bệnh viện, anh mau đến đây đi.”
Nghe vậy, Tư Bác Văn không lề mề, lập tức khẽ gật đầu.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay đây.”
Sau khi nói xong câu này, Tư Bác Văn chào tạm biệt mẹ mình, kéo Lục Nghiên Tịch thẳng thừng quay người rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không dám lên tiếng.
Cô cứ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tư Bác Văn, đôi mắt tràn đầy lo lắng.
“Sao rồi? Không sao chứ?”
Tư Bác Văn lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Bây giờ không thể nói rõ qua điện thoại được, tình hình cụ thể thế nào phải đến bệnh viện xem đã.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừ.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy có hơi nực cười.
Mặc dù Tư Bác Văn không phải là một người chồng tốt, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng được xem là một người ba tốt.