Sau khi nghe Mễ Lộ nói xong câu này, Lục Nghiên Tịch mới hài lòng gật đầu.
“Được.”
“Chỉ cần cô đừng tới chọc tôi thì dĩ nhiên tôi cũng lười quan tâm tới cô.”
Bỏ lại một câu như vậy xong, Lục Nghiên Tịch lại quay về bàn làm việc của mình, cúi đầu bắt đầu làm việc.
Mễ Lộ đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng của Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy thù hận.
Thật đáng ghét!
Đã bao giờ cô ta bị đối xử vậy đâu. Không được! Cô ta nhất định phải khiến Lục Nghiên Tịch này đẹp mặt!
Trong đầu Mễ Lộ chợt nảy ra một suy nghĩ.
Ở bên này, Ngụy Như Mai cầm đồ đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của Tư Bác Văn.
Cô ta nhìn về phía trợ lý: “Bác Văn đang ở bên trong à?”
Trợ lý gật đầu: “Vâng thưa cô Ngụy.”
Nghe thấy thế, lúc này Ngụy Như Mai mới yên tâm đẩy cửa bước vào.
Cốc cốc cốc...
“Bác Văn?”
Giọng nói của Ngụy Như Mai truyền vào tai, Tư Bác Văn cũng nâng mắt lên.
“Tại sao em lại tới đây?”
Khi nhìn Ngụy Như Mai, trong mắt anh chợt hiện lên vẻ chán ghét.
Bây giờ anh chẳng có chút tình cảm gì với người phụ nữ này cả.
Nhưng Ngụy Như Mai lại không biết điều đó. Cô ta đi thẳng tới chỗ Tư Bác Văn, đưa tay ra kéo anh.
“Bác Văn, sao anh lại lạnh nhạt với em thế?”
Ngụy Như Mai phụng phịu cái miệng chúm chím, nhìn anh với vẻ mặt nũng nịu.
“Đây là canh em mang từ nhà đến đây cho anh, mới nấu hồi trưa đó, anh mau nếm thử đi.”
Tư Bác Văn lạnh nhạt khẽ hất tay Ngụy Như Mai ra rồi nói luôn: “Chờ chút đi, giờ tôi đang bận.”
Ngụy Như Mai nghe xong, cảm xúc cả người đều thay đổi.
“Bác Văn, khi nào anh mới hết bận?”
“Hay là hôm nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa đi ra ngoài...”
Không đợi Ngụy Như Mai nói xong, Tư Bác Văn đã cắt ngang.
“Tôi không rảnh, hôm khác đi.”
“Hôm nay phải tăng ca, công việc nhiều lắm.”
Nói dứt lời, Tư Bác Văn cúi đầu lại tiếp tục bận rộn công việc của mình, cứ thế bỏ mặc Ngụy Như Mai ở một bên.
Ngụy Như Mai ngồi ở bên cạnh nhìn Tư Bác Văn, trong mắt tràn đầy vẻ ấm ức nhưng lại không làm gì được.
Cô ta không biết nói gì cả, chỉ đành giấu đi sự bực bội của mình.
“Bác Văn?”
“Bác Văn à!”
Dù Ngụy Như Mai gọi thế nào, Tư Bác Văn đều như không nghe thấy, vẫn tập trung làm việc của mình.
Ngụy Như Mai nghiến răng, trong mắt tràn ngập vẻ bực tức.
Cô ta đột nhiên đứng dậy, thử thăm dò nói một câu: “Bác Văn, nếu anh đang bận thì em về trước đây.”
Vừa dứt lời, Tư Bác Văn liền nâng mắt lên nhìn cô ta.
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Ngụy Như Mai siết chặt lòng bàn tay để kiềm chế tức giận.
“Được!”
Sau khi nói xong, cô ta xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Ngụy Như Mai rời đi, Tư Bác Văn lại hơi trầm ngâm.
Không biết tại sao, từ khi Ngụy Như Mai trở về, cảm giác anh dành cho cô ta không còn giống như trước nữa.
Thi thoảng, trong lòng anh lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch.
...
Đến khi Lục Nghiên Tịch xem xong hết tất cả tài liệu thì đã là hơn chín giờ tối.
Cô đứng dậy, sau khi khóa cửa phòng làm việc, lúc này mới cẩn thận rời khỏi.
Vừa đi ra ngoài, thời tiết lại không tốt, mưa rào cứ thế trút xuống.
Lục Nghiên Tịch nhíu mày, phải làm sao bây giờ đây?
Mưa lớn thế này, khi nào mới có thể bắt được xe.
Ngay khi cô đang không biết làm gì thì đột nhiên có một chiếc taxi chạy qua trong mưa.
Lục Nghiên Tịch không hề nghĩ ngợi, giơ túi lên đội đầu rồi chạy về phía taxi.
“Taxi!”
“Chờ chút đã!”
Đáng tiếc, đợi cô chạy tới thì xe taxi đã chạy mất.
Lục Nghiên Tịch đứng trong màn mưa thở hổn hển, mưa to khiến quần áo cô ướt đẫm gần hết.
Đúng lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy về phía cô.
Lục Nghiên Tịch lập tức chặn xe không chút nghĩ ngợi.
“Chờ một chút, chờ một chút!”
Giờ phút này, Lục Nghiên Tịch đâu còn quan tâm đó có phải là xe taxi hay không.
Chỉ cần có thể bắt được xe là tốt rồi. harry potter fanfic
Khu vực này của công ty là nơi không dễ có xe đi qua.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, gương mặt quen thuộc của Tư Bác Văn lập tức lọt vào tầm mắt của Lục Nghiên Tịch.
Mặt cô chợt biến sắc: “Sao lại là anh!”
Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang hối hận tới xanh ruột luôn rồi. Nếu biết trước chuyện này, khi nãy cô thà tình nguyện dầm mưa chứ không ngăn chiếc xe này lại.
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng hơi bất ngờ.
Chỉ thấy Lục Nghiên Tịch đang đứng trong mưa, gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng đã sớm ướt nhẹp, tóc cũng rũ xuống theo hai bên má.
Anh lạnh nhạt nói: “Lên xe.”
Lúc này tới lượt Lục Nghiên Tịch có hơi do dự: “Tôi...”
Đây chính là xe của Tư Bác Văn đó, lên hay không lên đây.
Nếu lên xe, không biết lát nữa người đàn ông này sẽ nói cô thế nào nữa.
Nhưng nếu không lên, chẳng lẽ thật sự dầm mưa ư?
Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch vô cùng xoắn xuýt.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn nhíu mày.
“Có lên không?”
“Không lên thì tôi đi đây.”
Người phụ nữ này đúng là đủ trò.
Tư Bác Văn tỏ ra vẻ chuẩn bị lái xe rời đi.
Lúc này sao Lục Nghiên Tịch có thể bận tâm nhiều chuyện như vậy nữa, vội vàng gọi với về phía anh: “Chờ chút xe.”
“Tôi lên xe!”
Cô lên xe là được chứ gì.
Nếu cứ tiếp tục đợi thì không biết phải đợi đến khi nào nữa.
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch cứu thế mở cửa xe.
Nhìn bộ dạng ướt sũng của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn bật điều hòa theo bản năng.
Sau đó lấy một chiếc khăn khô từ ghế sau rồi ném vào người cô.
“Tự lau đi, đừng làm bẩn xe của tôi.”
Rõ ràng là Tư Bác Văn lo Lục Nghiên Tịch bị cảm, nhưng lời nói ra lại không có chút tình cảm nào.
Lục Nghiên Tịch tức giận: “Biết rồi!”
Tới khi nào người đàn ông này mới có thể nói chuyện bớt độc miệng được đây.
“Không phải không lên xe sao?”
Thấy dáng vẻ vô cùng tự nhiên thoải mái của Lục Nghiên Tịch, giọng nói của Tư Bác Văn lại vang lên.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, không nói gì.
“Tại sao bây giờ mới ra khỏi công ty?”
Trong mắt Tư Bác Văn đầy vẻ khó hiểu, gần đây công ty không có hạng mục gì cần tăng ca mà.
Thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà lên tiếng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Tổng giám đốc Tư đúng là quý nhân hay quên.”
“Không phải anh nói, tôi chưa xem xong thì không cho tôi rời đi à?”
Nhìn Lục Nghiên Tịch nghiêm túc phân cao thấp như vậy, Tư Bác Văn thật sự thấy hơi bất ngờ.
Anh nhướng mày: “Khá đấy.”
“Vậy nên cô vẫn xem tới tận bây giờ à?”
Sự nghiêm túc của người phụ nữ này đúng là khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác.
Nhưng mà, thật sự rất ngu ngốc.