Sau khi nghe Tư Bác Văn nói vậy, Ngụy Như Mai cũng gật đầu không nói gì nữa.
Cô ta biết, đối với dạng người như Tư Bác Văn, tuyệt đối không thể ép buộc anh quá gấp.
Nếu không, kết quả sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Chẳng bao lâu sau đã đến trung tâm mua sắm.
…
Bên này, Lục Nghiên Tịch đang ngồi trong nhà cầm hồ sơ bệnh án, định đến bệnh viện để thăm khám, không ngờ Thái Vũ Hàng lại đi tới.
“Nghiên Tịch, con muốn ra ngoài à?”
Nghe Thái Vũ Hàng hỏi, Lục Nghiên Tịch không ngừng lắc đầu.
“Không ạ, chú Thái có việc gì?”
Cô luống cuống che đi bệnh án của mình, làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì nhìn Thái Vũ Hàng.
Thái Vũ Hàng cười khẽ: “Nghiên Tịch, nếu con không có việc gì thì chú có thể nhờ con giúp chú một chuyện không?”
Thái Vũ Hàng đã lên tiếng, sao Lục Nghiên Tịch có thể từ chối.
“Chú Thái, chú nói thẳng là được ạ.”
“Đừng có giúp hay không giúp, khách sáo quá ạ.”
Thái Vũ Hàng cười khẽ, có chút xấu hổ.
“Là thế này, hôm nay con trai chú từ nước ngoài bay về, nhưng công ty còn có chút việc cần chú xử lý. Chú có chút bất tiện.”
“Con xem thử có thể giúp chú không…”
Không đợi Thái Vũ Hàng nói hết, Lục Nghiên Tịch đã gật đầu.
“Chú Thái, chuyến bay mấy giờ ạ? Con sẽ đi thẳng qua đó ngay.”
Nhìn dáng vẻ xấu hổ nhờ vả cô của Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười.
Thái Vũ Hàng đã giúp gia đình họ nhiều như vậy cơ mà, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt thế này có gì mà phải xấu hổ.
Thái Vũ Hàng liên tục gật đầu, nhanh chóng lấy ra một tấm ảnh đưa cho Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, đây là nó, bốn giờ chiều nay. Bây giờ con qua chắc vẫn còn kịp.”
Lục Nghiên Tịch giơ cổ tay lên xem, bây giờ cũng đã ba giờ.
Muốn đến sân bay trước bốn giờ, nhất định phải nhanh lên.
Cô duỗi tay ra nhận lấy bức ảnh.
“Được ạ, bây giờ con đi ngay.”
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lục Nghiên Tịch, Thái Vũ Hàng không khỏi nở nụ cười, trong mắt thoáng hiện nét xảo quyệt.
Lúc Lục Nghiên Tịch đến sân bay đã là bốn giờ mười phút.
Cô mồ hôi nhễ nhại chạy vào sân bay, vẻ mặt bối rối.
“Thôi xong rồi xong rồi, chắc là vẫn còn kịp chứ?”
Đây là chuyện chú Thái chính miệng nhờ cô, tuyệt đối không thể làm hỏng được.
Lục Nghiên Tịch không ngừng đi loanh quanh khắp sân bay, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, giống như sợ sơ ý một chút là sẽ bỏ qua.
Nhưng cô nhìn một hồi lâu mà vẫn không thấy.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch xoay người, chuẩn bị đi về phía khác.
Không biết đạp phải thứ gì, dưới chân cô trượt đi, cả người cứ thế ngã vào một lồng ngực.
Đầu Lục Nghiên Tịch va vào lồng ngực, phát ra một tiếng vang lớn.
Bịch…
Cơn đau dữ dội kích thích dây thần kinh của Lục Nghiên Tịch.
Cô xoa đầu, vội vàng nói: “Xin lỗi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu!”
“Chị gái, lần sau đi đường có thể cẩn thận chút được không?”
“Suýt chút nữa chị đã làm trái tim của tôi khiếp sợ rồi, đến lúc đó chị có chịu trách nhiệm không?”
Lời nói ngỗ ngược của chàng trai lọt vào tai, mặc dù những lời này không có gì xấu xa, nhưng nghe xong không hiểu sao lại muốn đánh cậu ta.
Lục Nghiên Tịch đè nén lửa giận bên thái dương: “Vậy phiền cậu lần sau đi đường cũng cẩn thận chút được không? Đừng có đột ngột ló ra.”
Nói đến đây, Lục Nghiên Tịch vẫn cảm thấy hơi tức giận.
Nếu không phải anh chàng này bất ngờ lao ra, sao cô có thể đụng vào chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, chàng trai không khỏi cười nhạo: “Chị thật buồn cười.”
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, ngẩng đầu lên, chuẩn bị không thèm đếm xỉa.
Không ngờ, vừa nhìn một cái cả người cô đã run lên.
Sao, sao người này lại giống con trai chú Thái vậy chứ?
Cô nhanh chóng lấy bức ảnh mà chú Thái đã đưa cho trước đó, so sánh với chàng trai trước mặt.
Quả nhiên, đúng là người này!
Vẻ mặt tươi cười đặc trưng của chàng trai, cùng với hai lúm đồng tiền bên miệng.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Nghiên Tịch tối sầm lại. Lúc đầu nhìn thấy ảnh chụp, cô còn tưởng rằng con trai của chú Thái là một người ngoan ngoãn vâng lời. Không ngờ lại ngang bướng như vậy.
Thấy trong tay Lục Nghiên Tịch cầm ảnh chụp của mình, Thái Thanh Tùng không khỏi nhíu mày, tỏ ra tự tin.
“Sao? Hóa ra là fan của tôi à?”
“Thảo nào vừa rồi tôi còn thắc mắc sao chị lại đụng vào tôi. Hóa ra đây đều là một phần trong kế hoạch của chị.”
“Nói đi. Sao chị biết tôi ở đây?”
Nghe những lời nói càng lúc càng vô sỉ của Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch không khỏi nguýt mắt lườm.
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Là chú Thái bảo tôi đến đón cậu.”
Nghe vậy, sắc mặt Thái Thanh Tùng lập tức trùng xuống.
“Sao ông già không tự mình tới?”
“Tôi đã nói mà, sao tôi lại có dạng fan chị gái như chị chứ.”
Lục Nghiên Tịch nghiến răng: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”
Cô sợ nếu mình còn tiếp tục đứng đây với Thái Thanh Tùng như thế này, cô sẽ không nhịn được muốn bóp chết cậu ta.
Thấy Lục Nghiên Tịch rời đi, Thái Thanh Tùng cũng vội vàng đuổi theo sau.
“Chị gái, đợi tôi với chứ!”
Lúc Thái Thanh Tùng đuổi kịp Lục Nghiên Tịch, cậu ta đã mồ hôi nhễ nhại, hít thở hổn hển.
“Chị đúng là độc ác. Tôi xách theo mấy cái vali lớn như vậy mà chị còn đối xử với tôi như thế!”
Lục Nghiên Tịch không thèm để ý đến lời buộc tội của Thái Thanh Tùng, cô nói với tài xế: “Vườn hoa Bán Thành.”
Thái Thanh Tùng sửng sốt, vội vàng ngắt lời.
“Đợi đã!”
“Bây giờ tôi chưa muốn trở về.”
Lục Nghiên Tịch nhíu mày: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Khó khăn lắm mới về nước, đương nhiên phải tranh thủ cảm nhận phong thổ trong nước một chút rồi.”
“Về nhà chán lắm!”
Sau đó, Thái Thanh Tùng nói ra tên một trung tâm thương mại lớn nhất ở Vân Thành.
“Đến đây trước đi.”
Đi dạo trước đã, về nhà gì gì đó để nói sau đi.
Lục Nghiên Tịch bĩu môi: “Vừa mới về nước đã biết không ít thứ nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ quen cửa quen nẻo của Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu bất lực.
“Lẽ đương nhiên!”
Thái Thanh Tùng kéo vai Lục Nghiên Tịch, đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Lục Nghiên Tịch vốn định phản kháng, nhưng lại bất lực trước dáng vẻ mặt dày mày dạn của Thái Thanh Tùng. Cho dù Lục Nghiên Tịch nói gì, cậu ta cũng không bị dao động.
Sau khi suy nghĩ một lúc, dù sao Thái Thanh Tùng cũng là một đứa em trai nhỏ, cô cũng lười so đo quá nhiều.
Thái Thanh Tùng không ngừng lôi kéo Lục Nghiên Tịch đi dạo.
Lục Nghiên Tịch thầm oán, tại sao một người con trai lại có tinh thần dạo phố hơn cả phụ nữ vậy chứ?
“Chị, chị thấy cái kia có đẹp không?”
Đột nhiên, Thái Thanh Tùng chỉ vào một chiếc váy trong tủ kính rồi nói với Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch quay lại, nhìn theo hướng cậu ta chỉ.
Không ngờ lại nhìn thấy thứ mà cô không muốn thấy.
Ngụy Như Mai dắt Gia Bảo đi bên cạnh Tư Bác Văn, dáng vẻ hạnh phúc của ba người họ, vừa nhìn là biết người một nhà.
Lục Nghiên Tịch siết chặt bàn tay, nhìn thẳng vào họ.
Lúc này, Tư Bác Văn giống như phát hiện điều gì đó, anh cũng quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau trong không trung, Lục Nghiên Tịch không khỏi sửng sốt, vội vàng dời mắt đi.