Lục Nghiên Tịch xoay người đi vào hành lang, bỗng cô dừng bước, nghe thấy tiếng ồn ào từ một phòng bệnh cách đó không xa. Cô tiếp tục rời khỏi đó, vừa đi vừa nhìn bà cụ được đẩy tới phòng phẫu thuật với ánh mắt thờ ơ.
Lục Nghiên Tịch xoay người dửng dưng đi xuống lầu, trở lại phòng bệnh.
Chu Nhã Khiết vẫn đang ngồi lướt điện thoại vô cùng nhàm chán, thấy Lục Nghiên Tịch trở lại, cô ấy lập tức đứng lên: “Cậu đi làm gì đó? Hơn hai tiếng luôn rồi đấy.” Chu Nhã Khiết đợi đến mức chán phát điên luôn.
Vì Lý Tang Du luôn bị người ta nhắm vào nên Chu Nhã Khiết vẫn luôn không dám rời đi dù chỉ là một chút.
Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn Chu Nhã Khiết, lời đến bên miệng rồi, vẫn là không nhịn được mà nói ra. Cô tự nhận mình đối xử với bà cụ không đến nỗi nào, nhưng kết quả lại thành ra thế này, hại mẹ suýt chút nữa mất mạng.
“Cho nên tớ mới nói cậu ấy à, đúng là người tốt xấu xa, đừng có đối xử với người nào cũng tốt như vậy, không phải ai cũng cảm kích đâu.” Luôn có người cho rằng người khác đối xử tốt với họ là chuyện đương nhiên, cho nên Chu Nhã Khiết cực kỳ ghét những kẻ chỉ biết hưởng thụ kia.
Không bỏ ra tí gì mà lúc nào cũng chỉ muốn nhận lại. Duy chỉ có Lục Nghiên Tịch là khác với họ, sau thời gian chơi cùng nhau, Chu Nhã Khiết phát hiện ra Lục Nghiên Tịch khá hợp cạ với mình.
Mặc dù nhờ có Mộ Bảo Vinh mà cô mới có thể gần gũi với Lục Nghiên Tịch.
“Có lẽ vậy.” Lục Nghiên Tịch không biết có nên tin hay không, những điều cô được giáo dục từ nhỏ tới lớn khiến cô có chút nghi ngờ.
Cô đi tới ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy tay Lý Tang Du đặt lên tay mình, trong lòng đã có kế hoạch.
Cô vẫn phải để cho cô em gái thứ hai đền tội, nếu không cô thật sự có lỗi với mẹ mình.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại đã vang lên, là cục cảnh sát gọi tới.
“Xin chào cô Lục, chúng tôi đã bắt được kẻ tình nghi rồi, bây giờ cô đến đây đi.” Cảnh sát nói.
Lục Nghiên Tịch lập tức đáp một tiếng. Sau khi cúp điện thoại, cô để Hoắc Vũ Khải tới giúp mình trông Lý Tang Du, Chu Nhã Khiết thì lái xe đưa cô tới cục cảnh sát.
Lúc đến, cảnh sát dẫn thẳng hai người vào phòng thẩm vấn. Trong phòng thẩm vấn, cách một lớp thủy tinh có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cũng có thể nghe rõ mồn một từng lời trong phòng thẩm vấn.
Lục Nghiên Tịch và Chu Nhã Khiết ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên người cô em gái thứu hai.
Cả người cô ta vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc cũng rối bù, nhìn bộ dạng này hẵng là đã vùng vẫy suốt cả buổi. Dù bây giờ đang bị còng trên ghế, gương mặt cô ta vẫn lạnh nhạt: “Tốt nhất các người hãy thả tôi ra đi, nếu không tôi sẽ để luật sư kiện các người tội tự ý giam giữ công dân.”
“Bây giờ vẫn chưa tới hai tiếng, chưa tính là giam giữ.” Cảnh sát lạnh nhạt phổ cập pháp luật cho em gái thứ hai, sau đó nói: “Hôm đó cô dựa vào sơ hở lúc vệ sĩ đổi ca để lén đi tới phòng bệnh A207, dùng kim tiêm tiêm amoxicillin vào trong ống truyền dịch của bệnh nhân, sau đó rời khỏi đó, đi tới phòng vệ sinh, lợi dụng góc chết, dựa vào vách tường để rời đi...”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Em gái thứ hai thẳng thừng cắt ngang lý lẽ của viên cảnh sát, nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu: “Cứ nói tôi phạm pháp gì đó mãi, lấy chứng cứ ra đây đi rồi nói tiếp, không thì thả tôi ra!”
Càng đợi thì nguy hiểm sẽ càng lớn.
Ngoài mặt thì bình tĩnh như một người lạ bị vu oan, nhưng thật ra trong lòng đã rối loạn hết cả lên từ lâu rồi. Em gái thứ hai hơi hốt hoảng, nhưng mà Vu Diễm My nói rồi, cô ta càng bình tĩnh thì mới càng có cơ hội đi ra ngoài. Cô ta thầm hít sâu mấy hơi, ổn định lại.
“Mong cô hãy phối hợp điều tra với chúng tôi.” Mấy lời vô lại này khiến cho sắc mặt của viên cảnh sát không tốt lắm.
“Tôi không phối hợp thì đã không ngồi ở đây rồi. Nếu như bây giờ các người không lấy được chứng cứ ra đây thì lập tức thả tôi ra. Khi nào các người tìm được chứng cứ rồi hẵng tới tìm tôi mà bắt, tôi nhất định sẽ phối hợp với các người. Điều kiện tiên quyết là các người có thể lấy được chứng cứ ra.” Em gái thứ hai hùng hổ dọa người, mà cái gọi là chứng cứ, cô ta đã cho một mồi lửa đốt cháy từ lâu rồi.
Cảnh sát không biết phải làm sao, ánh mắt nhìn về phía lớp thủy tinh bên kia.
Lục Nghiên Tịch nhìn tình cảnh hiện tại cũng cảm thấy nghi ngờ: “Nếu như không có chứng cứ, các anh bắt người về đây làm gì?” Hại Lục Nghiên Tịch kích động một hồi, kết quả lại là tới xem cô em gái thứ hai ngang ngược.
Cảnh sát đứng bên cạnh cũng khó xử, mặt đỏ bừng: “Không phải chúng tôi bắt, là tổng giám đốc Tư ném người vào đây, nói là người này chuẩn bị chạy, bảo chúng tôi bắt về trước đã. Chúng tôi lại không thể từ chối...”
Với sắc mặt Tư Bác Văn lúc ấy, đừng nói là từ chối, ngay cả thở mạnh thôi, những người này cũng không dám nữa là.
“Rốt cuộc Tư Bác Văn có ý gì vậy?” Chu Nhã Khiết biết chuyện Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn ly dị, nhưng hành động hiện tại của Tư Bác Văn lại khiến cho Chu Nhã Khiết hơi nghi ngờ.
Vậy nhưng, tất cả những gì xảy ra ở bệnh viện đã khiến trái tim Lục Nghiên Tịch lạnh lẽo khôn cùng rồi, đã chẳng còn cảm giác gì nữa, cô dửng dưng nói: “Thả người ra trước đi.”
Dứt lời, cô lập tức đứng lên, rời khỏi cục cảnh sát.
Chu Nhã Khiết cũng đuổi sát theo phía sau, không nhịn được nhắc nhở cô: “Nếu như thả cô ta ra, chắc chắn cô ta sẽ chạy mất đó. Đến lúc đó cô ta chạy thật rồi là không bắt về được nữa đâu. Lục Nghiên Tịch...” Cô ấy gọi với theo từ phía sau, Lục Nghiên Tịch đi ở phía trước, hoàn toàn không có ý định sẽ dừng bước. Chu Nhã Khiết không biết phải làm sao, chỉ có thể mau chóng đuổi theo bước chân cô.
“Tổng giám đốc Tư, cô Lục cứ bỏ qua dễ dàng cho cô gái kia vậy sao?” Người đàn ông đứng ở bên cạnh Tư Bác Văn nhìn cảnh này xong thì nhẹ giọng hỏi.
“Lục Nghiên Tịch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ kia như vậy, cứ xem tiếp xem cô ấy sẽ làm gì. Dù sao thì vẫn giữ người phụ nữ kia ở lại Phong Thành cho tôi là được.” Dứt lời, Tư Bác Văn nâng ly trà lên, uống một ngụm trà.
Ngọt ngào đến sau cái đắng chát khiến anh rơi vào một loại tình cảnh không cách nào lựa chọn, nhưng mà hận thù đã nhanh chóng kéo anh về lại vị trí cũ.
Người đàn ông bên cạnh không hiểu lắm, chỉ ừ một tiếng rồi đi phân phó cho người bên dưới.
Ra lệnh cho người cản em gái thứ hai lại.
Bên kia, Lục Nghiên Tịch trở lại trong bệnh viện, Hoắc Vũ Khải vẫn còn ở bên trong. Thấy cô về, anh ta nhoẻn miệng cười một tiếng: “Về rồi à, sao rồi?’
Chu Nhã Khiết đón lời trước một bước: “Vốn dĩ cục cảnh sát cũng chưa có chứng cứ, chúng tôi đi tay không một chuyến, giờ lại thả người ra rồi.” Càng nghĩ về chuyện này, cô ấy lại càng cảm thấy bực bội.
Nhưng Hoắc Vũ Khải cũng mau chóng hiểu được nguyên do. Cô gái kia có một chị cả và em ba, đều không phải loại ăn chay, không thể nào nhìn chị em gái bọn họ bị bắt được: “Không có chứng cứ thì tìm đại một chứng cứ cho cô ta là được mà.”
“Anh nói vậy là sao?” Lúc này Lục Nghiên Tịch mới nhìn về phía Hoắc Vũ Khải. Cô không hiểu lắm lời nói của anh ta, cái gì mà tìm đại một chứng cứ cơ?
Chu Nhã Khiết cũng khó hiểu, nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Khải bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hoắc Vũ Khải ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi né tránh: “Chắc chắn cô ta đã tiêu hủy sạch chứng cứ rồi nên mới dám lớn gan như vậy. Cục cảnh sát không có cách nào, nếu chúng ta đã chỉ có thể dựa vào bản thân thì cũng không cần dùng biện pháp bình thường.” Anh ta nghịch miếng khoai tây chiên, dừng một lát, nhìn ánh mắt vội vàng của hai người, rồi tiếp tục nói: “Cô ta không có chứng cứ thì chúng ta tạo một chút chứng cứ cho cô ta. Cô ta không phạm pháp, chúng ta để cô ta phạm pháp là được rồi.”
Anh ta nói với vẻ dửng dưng, dáng vẻ như ánh mặt trời chính trực, khiến cho người ta không dám tin tưởng những lời này phát ra từ trong miệng anh ta.
Chu Nhã Khiết là người phụ họa đầu tiên: “Tớ thấy hay đấy.”
Hoắc Vũ Khải nói: “Hôm nay tôi vừa tra hỏi bà cụ rồi, con gái lớn và con trai nhỏ của bà ta không thèm di sản là bởi vì còn có thứ quan trọng hơn, là một cái rương không nhỏ. Bà cụ giấu rất kỹ, nhưng với tình trạng sức khỏe đó của bà ta, chắc chắn sẽ khóa thứ đồ kia lại, đến lúc đó chúng ta...”
“Được, cứ làm như vậy đi.” Chu Nhã Khiết quyết định ngay lập tức.