Ai bảo bây giờ Lý Tang Du đang mang thai con vua đấy, cô bé lọ lem lập tức trở thành cô công chúa được vạn người để ý.
Bây giờ tất cả mọi người trong nhà họ Lục đều đang nghĩ đường lui cho mình, bà ta chỉ là một người giúp việc thì làm gì có tư cách mà chống lại Lý Tang Du ?
Lý Tang Du ngồi dậy vươn vai rồi xuống giường. Nhìn dì Vương đang tái cả mặt, trong lòng cô rất thoải mái.
Lý Tang Du và Lục Dĩ Mai ăn sáng xong thì rời khỏi biệt thự.
. . .
“Cô Lục, bây giờ tình trạng của cô tất cả đều bình thường, nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ tâm trạng vui vẻ.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Qua một buổi trưa kiểm tra các chỉ số, sau khi tất cả bình thường, Lục Dĩ Mai cũng coi như yên tâm.
Đứa bé trong bụng Lý Tang Du là mục tiêu cả nhà họ Lục rất chú ý, bây giờ cô cũng coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người bước ra từ khoa sản, lúc đi ở hành lang bệnh viện, gặp được một người.
“Tang Du?”
Lý Tang Du cũng bất ngờ, ở đây lại gặp được mẹ của Lý Uyển Khanh , cũng chính là mẹ kế Tiêu Hà của cô.
Gừng càng già càng cay, Tiêu Hà liếc khoa khám là khoa sản đã hiểu, khuôn mặt cay lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Bị sao thế? Tới kiểm tra à?” Vừa nói nhìn lướt qua bụng Lý Tang Du : “Sao lại để chị chồng đưa đi, Lục Huyền Lâm không tới à?”
“Dĩ nhiên anh ấy có đến, đang đi vệ sinh.” Đối mặt với mẹ kế mà cô chưa từng thích, giọng Lý Tang Du thờ ơ hơn bình thường.
“À!” Tiêu Hà vẫn luôn là người thích gây chuyện giờ lại không bới móc, nhưng nụ cười nham hiểm trên mặt lại không ngừng rộng hơn.
Nụ cười này làm cho Lý Tang Du có dự cảm xấu.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng Lý Tang Du .
“Bác gái, cháu mang thuốc cho bác rồi, bác sĩ nói không đáng ngại, chỉ là tâm bệnh hơi nặng. . .” Người nói chuyện là Lục Huyền Lâm, khi anh đến gần Tiêu Hà cũng đã nhìn thấy Lý Tang Du .
Sắc mặt Lục Huyền Lâm kinh ngạc còn sắc mặt Lý Tang Du lạnh lùng, tạo thành vẻ đối lập rõ ràng.
Anh không có thời gian cùng cô tới kiểm tra, nhưng có thời gian đưa mẹ Lý Uyển Khanh tới bệnh viện.
Pha vả mặt này cũng không nhẹ đâu.
Lý Tang Du chỉ cảm thấy cả mặt và tim mình đều đau.
Cho dù cô mang thai con của anh, trong lòng anh vẫn chỉ có Lý Uyển Khanh.
Lý Tang Du không nói gì, đi qua Lục Huyền Lâm chuẩn bị rời đi, đứng ở đây chỉ khiến cô lúng túng hơn.
Bàn tay rắn rỏi giữ lấy tay cô: “Có ý gì? Tôi là người vô hình à?” Trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Lý Tang Du hất cánh tay, vô cùng chán ghét khạc ra hai chữ: “Buông ra!” Rồi sải bước về phía thang máy của bệnh viện.
Ngại Tiêu Hà đang ở đây, Lục Huyền Lâm không đuổi theo.
Lý Tang Du vốn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào với anh, chẳng qua là khoảng thời gian này bởi vì sự quan tâm hiếm có của anh, làm cô suýt chút nữa rơi vào bẫy.