Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 300: Nỗi chua xót không nói nên lời



“Bác Văn có việc nên nửa đường tôi xuống xe đi bộ về.” Lục Nghiên Tịch nói bâng quơ, bản năng cùng với sự tôn nghiêm cuối cùng trong lòng không cho phép cô để người khác biết mình bị bỏ rơi.

Cô vừa ngồi xuống, dì Lý đã cầm hòm thuốc tới, muốn nói lại thôi, vẻ đau lòng tràn đầy trong mắt: “Mợ chủ, có đau không?”

Bà ấy cẩn thận cầm tăm bông lau sạch vết xước xát trên chân cô, rồi lại lấy rượu thuốc bôi lên, sau đó dùng băng gạc quấn lại.

“Không sao đâu, hai ngày nữa là khỏi thôi.” Lục Nghiên Tịch mỉm cười, trên lớp băng gạc vừa mới quấn lên, máu đã bắt đầu thấm ra ngoài, để lại vết đỏ nhàn nhạt. Chỉ có cô mới biết, tận sâu thâm tâm cô thất vọng nhường nào.

Dì Lý đã quen với câu trả lời lạnh nhạt như thế này của cô, nghĩ tới chuyện mười hai năm trước, bà ấy bất đắc dĩ thở dài. Sau khi bôi thuốc xong, dì Lý đi nấu cơm.

Lục Nghiên Tịch đã quen với sự trống trải trong căn biệt thự.

Cô trở về phòng, lên mạng tìm hiểu tin tức của tập đoàn Hoắc Thị. Sau khi chắc chắn Hoắc Thị vẫn ổn, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ở một vùng tối tăm trong mơ, Tư Bác Văn cách cô ngày càng xa, mang theo tất cả ánh sáng của cô.

“Đừng, đừng đi...”

Giọng cô xen lẫn tiếng nức nở, nhưng Tư Bác Văn vẫn một mực càng đi càng xa.

Nửa đêm Lục Nghiên Tịch bừng tỉnh, nhìn xung quanh trống rỗng không hề có dấu vết của anh. Khóe môi cô từ từ hạ xuống, cười khổ lật người, trằn trọc nhìn ánh trăng.

Trời đã sáng từ lâu, tiếng “cạch” vang lên, cuối cùng ánh mắt đờ đẫn của cô cũng xoay chuyển, nhìn sang cánh cửa đóng chặt bên cạnh bị mở ra.

“Sao anh lại tới đây? Đáng lẽ phải sang nước M rồi chứ?” Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Lục Nghiên Tịch, cô bất giác nhìn sau lưng anh.

Nhưng không thấy bóng dáng của Ngụy Như Mai.

“Ngụy Như Mai đâu rồi?”

Tư Bác Văn không trả lời, nắng mặt trời ấm áp chiếu lên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Bóng của mấy sợi tóc lòa xòa trên trán khiến anh càng được tôn lên chút vẻ u ám.

Anh không nói câu nào, thậm chí bước chân cũng rất khẽ, vài bước đã tới bên giường.

“Lát nữa đi chọn váy cưới.”

Chọn váy cưới?

“Tư Bác Văn, lẽ nào anh quên tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh rồi à?”

“Cô có đi không?”

“Tôi không đi!”

Lục Nghiên Tịch quay đầu sang một bên, chiếc chăn trượt sang bên cạnh theo động tác của cô, để lộ ra hai chân bị quấn băng.

Chỉ có điều băng trắng đã nhuộm đỏ máu tươi từ lâu.

Tư Bác Văn nhìn chằm chằm chân của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Cô trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào thế?”

Vẻ u ám ban đầu của Tư Bác Văn đã biến mất không sót chút gì, ánh mắt đầy mỉa mai.

Trái tim Lục Nghiên Tịch như đông cứng, cô quên cả đáp trả, cơ thể bất giác co rụt lại.

Cô hơi căng thẳng, rụt chân vào trong chăn: “Anh còn có chuyện gì khác không?”

Thái độ lạnh nhạt cùng xa lánh.

Tư Bác Văn cố nén lửa giận trong lòng, đưa tay mạnh mẽ xốc chăn lên.

“Đưa chân ra đây!”

Lục Nghiên Tịch không muốn duỗi ra, nhưng Tư Bác Văn lại cất tiếng đe dọa.

“Cô có tin tôi cho người thu mua tập đoàn Hoắc Thị ngay bây giờ không?”

Lục Nghiên Tịch đang định giãy giụa, nghe thấy vậy lập tức nổi đóa lên.

“Ngoài điều này ra, anh còn có thể thay thứ gì khác được không?”

Bị những lời này uy hiếp mấy lần, Lục Nghiên Tịch cũng rất bất đắc dĩ.

“Có tác dụng.”

Tư Bác Văn xoay người rời đi rồi cầm hòm thuốc lại đây.

Nhìn anh khẽ khàng kéo băng gạc ra, bôi thuốc cho cô, Lục Nghiên Tịch bỗng dưng rơi nước mắt.

Trước kia anh cũng đối xử rất dịu dàng với cô, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, tất cả đều thay đổi.

Cô sợ Tư Bác Văn phát hiện ra mình khóc, bèn quay đầu đi.

Lục Nghiên Tịch lau nước mắt, bỗng nhiên khẽ cười nói.

“Tìm được Ngụy Như Mai rồi hả? Vậy có thể xóa sạch ân oán giữa chúng ta rồi chứ?”

Tư Bác Văn đang cúi đầu quấn băng bỗng khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Lục Nghiên Tịch: “Xóa sạch? Lục Nghiên Tịch, tôi có nói là đã tìm thấy rồi à?”

Cuối cùng cũng quấn băng xong, anh đứng lên, đi thẳng ra khỏi phòng.

Vốn dĩ anh đã đến sân bay rồi, nhưng ai ngờ ba anh cũng nhận được tin tức đó.

Trước cổng lên tàu bay, Tư Đông Phúc nghiêm mặt: “Con nên tự cân nhắc được mất đi, rốt cuộc một người phụ nữ hay là khắp trên dưới của nhà họ Tư chúng ta quan trọng hơn? Hôn lễ đã gần kề rồi, mẹ con rất muốn nhìn thấy con kết hôn...”

Tư Đông Phúc rất rõ đây là điểm chí mạng của Tư Bác Văn. Anh không thể nào làm ngơ những chuyện có liên quan đến mẹ mình.

Anh chỉ đành quay về làm theo lời Tư Đông Phúc, dẫn Lục Nghiên Tịch đi chọn váy cưới.

“Cộp, cộp.” Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn đá kéo suy nghĩ của anh trở lại. Ánh mắt rơi lên đôi giày cao gót của Lục Nghiên Tịch, anh bất giác nhíu mày nhưng không lên tiếng.

Lần này lên xe, Tư Bác Văn lái thẳng đến tiệm áo cưới.

Nhân viên dẫn Lục Nghiên Tịch thử hết bộ này đến bộ khác, ban đầu vẻ mặt còn tươi cười, dần dần trở thành hơi gượng gạo. Đôi tình nhân này không giống đến thử váy cưới chút nào hết.

Cả hai đều sa sầm mặt, một người cầm máy tính làm việc, còn một người thì đi thử váy, cô ta chỉ biết lắc đầu.

“Đều không vừa ý cô sao?” Đích thân quản lý ra tiếp, chọn một bộ tủ của cửa hàng.

Dáng người Lục Nghiên Tịch cao ráo mảnh khảnh, chỗ cần gầy thì gầy. Cô mặc lên, chiếc váy cưới lại trở thành vật làm nền. Dù sao hầu hết mọi người đều không thể làm chủ được bộ váy cưới này, nhưng Lục Nghiên Tịch nhìn màu trắng trong gương vẫn lắc đầu.

Khung cảnh đã từng khiến cô mỉm cười tỉnh lại từ trong mơ bây giờ đang xảy ra. Nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Không thử nữa, cứ lấy bừa một bộ đi.” Dù sao hôn lễ này cũng không tổ chức được. Trong lòng cô thầm nghĩ rồi mỉm cười chua chát.

Lúc này Tư Bác Văn mới rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lạnh lùng nói: “Sky của Candy.”

Quản lý khựng lại một chút rồi nhanh chóng tới quầy chuyên doanh.

Candy rất nổi tiếng trong giới váy cưới với series Sky, tiệm váy cưới này cũng chỉ có một chiếc.

Từng tầng lụa mỏng phiêu bồng, màu lam nhạt sáng ngời như bầu trời kết hợp với những đám mây rực rỡ được thêu bằng thủ công tinh xảo, như thể lơ lửng giữa không trung, khiến người ta khó mà dời mắt, rất khó để làm chủ một chiếc áo cưới như vậy.

Nhưng lúc Lục Nghiên Tịch đi ra khỏi gian thử váy cưới, hai mắt Tư Bác Văn chợt sáng ngời, nhưng cũng chỉ qua một thoáng là anh đã đánh mắt sang chỗ khác rồi gật đầu: “Được rồi, bộ này đi.” Sau đó anh lấy thẻ ra, rời khỏi phòng thay đồ.

Anh hoàn toàn không bận tâm Lục Nghiên Tịch mặc gì, làm vậy chỉ vì không muốn để nhà họ Tư bị mất mặt thôi.

Lục Nghiên Tịch đứng trước gương, gắng nở nụ cười, nhưng lại trông khó coi vô cùng, cô cởi váy ra rồi nói địa chỉ của biệt thự, sau đó trực tiếp lên xe.

Váy cưới đã chọn xong, những thứ khác không cần họ chuẩn bị. Lục Nghiên Tịch lựa chọn về nhà mình.

Tư Bác Văn không nói thêm gì nữa, nhưng trước khi xuống xe còn không quên nhắc nhở: “Vận mệnh của Hoắc Thị đang nằm trong tay cô đấy.”

Câu nói này đã hoàn toàn dập tắt ý nghĩ trong lòng Lục Nghiên Tịch.

Chờ đến khi xe rẽ vào góc đường, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch mới dần trở nên tái nhợt. Cô vội vàng gọi xe, chạy vội tới bệnh viện.

Bệnh viện trắng xóa một màu, luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến con người ta xa lánh, thỉnh thoảng có người gào khóc, ồn đến mức khiến người ta bất an.

Bác sĩ đứng dậy đóng cửa, sau đó xoay người lại liếc nhìn bình truyền dịch, tiếp tục băng bó vết thương cho Lục Nghiên Tịch.

“Cô Lục, tôi vẫn khuyên cô nên nhập viện, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn đâu. Vết thương nhẹ thế này cũng có thể chảy máu không ngừng, nếu bị thương nặng hơn sẽ có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào, mà cô vẫn còn trẻ.” Bác sĩ định tiếp tục khuyên bảo gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của cô, chỉ biết thở dài: “Cô Lục...”

“Không cần đâu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv