Mười hai năm sau.
Trong bữa tiệc kỷ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn Lục Thị, Lục Huyền Lâm tuyên bố một việc.
“Con gái nhỏ Lục Nghiên Tịch sẽ kết hôn với tổng giám đốc Tư Bác Văn của tập đoàn Tư Thị. Sau khi cưới, tập đoàn Lục Thị sẽ chính thức giao cho Tư Bác Văn quản lý.”
Lục Huyền Lâm mỉm cười, dịu dàng đỡ bà xã bên cạnh, hạnh phúc nói: “Còn vợ chồng tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới sau khi bọn trẻ kết hôn.”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, mọi người đều cảm thấy mối hôn sự này chính là ông trời tác hợp.
Suy cho cùng, mặc dù bây giờ tài lực của nhà họ Tư không cao nhưng tiếng tăm của họ trong giới chính trị cũng không kém nhà họ Lục bao nhiêu.
Trong buổi tiệc, Lục Nghiên Tịch nghe ba mình tuyên bố, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên một chút thẹn thùng.
Cô nhìn sang người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ lưu luyến si mê.
Mười hai năm… Cuối cùng cô cũng có thể cưới anh.
Lúc Lục Huyền Lâm bước xuống sân khấu, Tư Đông Phúc nhìn Lục Huyền Lâm cảm kích.
“Anh Lục, lần này nếu không phải anh ra tay giúp đỡ, nhà họ Tư của em e là phải tan nát rồi.”
Lục Huyền Lâm không nói thêm gì về chuyện này: “Cậu quá coi nhẹ bản thân mình. Nhà họ Tư có Bác Văn, nhất định sẽ càng huy hoàng hơn so với Lục Thị.”
Ông luôn nhìn người rất chuẩn, Tư Bác Văn giải quyết công việc vừa chính xác vừa tàn nhẫn, chỉ cần cho anh một xuất phát điểm, Tư Bác Văn nghiễm nhiên sẽ trở thành một kỳ tài khác trong giới kinh doanh sau ông.
“Bác Văn, còn không mau cảm ơn chú Lục của con đi.”
Tư Bác Văn lập tức ngẩng đầu, trong mắt nhoáng hiện sự thù hận, chỉ giây lát sau đã trở nên tĩnh lặng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói chữ cảm ơn kia ra khỏi miệng.
Bầu không khí có chút khó xử, Tư Đông Phúc biết trong lòng Tư Bác Văn đang suy nghĩ điều gì, ông ta vội vàng đổi chủ đề.
“Anh Lục, anh yên tâm. Nghiên Tịch về làm dâu nhà họ Tư bọn em, em nhất định sẽ chăm sóc con bé như con gái ruột của mình!”
Lục Huyền Lâm cũng là người nhạy bén, thuận theo đó mà xuống nước.
“Vậy ngày cưới…”
“Lúc trước em đã xem rồi, tới tháng sau, ngày 16 tháng 9 là ngày lành tháng tốt. Mà một tháng này cũng đủ để chuẩn bị hôn lễ của hai đứa nó.”
Lúc này, trong phòng tiệc vang lên tiếng nhạc. Nhìn những người trẻ tuổi đang từ từ tụ tập trên sàn nhảy, Tư Đông Phúc nhìn về phía Tư Bác Văn, trong mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
“Bác Văn, con đi khiêu vũ với Nghiên Tịch đi.”
Tư Bác Văn mím môi. Lúc Tư Đông Phúc đang định khiển trách thì cuối cùng anh cũng vươn tay, dắt theo cô gái mà vừa nhìn thấy anh là đôi mắt sẽ trở nên ngây dại.
Cảm nhận được nhiệt độ trong tay Tư Bác Văn, nhịp tim của Lục Nghiên Tịch rộn ràng hẳn lên.
Đã bao lâu, đã bao lâu rồi cô không được nắm tay anh…
Cô phải biết quý trọng. Biểu hiện tốt chút mới được!
Nhìn con gái và Tư Bác Văn trên sàn nhảy, Lục Huyền Lâm và Tư Đông Phúc cụng ly.
“Già rồi… Từ nay về sau, thiên hạ này sẽ là thiên hạ của người trẻ tuổi.”
Nhạc tàn người cũng tản, thời gian chạy như thoi đưa.
Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Hôm nay là ngày Lục Nghiên Tịch nhận giấy kết quả kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân.
Cô vui mừng nhận giấy kết quả xét nghiệm, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả, cả người lập tức ngây ra tại chỗ.
Bệnh máu trắng giai đoạn giữa!
Đầu ngón tay cầm tờ giấy xét nghiệm của Lục Nghiên Tịch trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên. Cô ngồi xổm trên hàng lang bệnh viện, vẻ mặt đờ đẫn, toàn thân lạnh toát.
Từ nửa tháng trước, cô liên tục bị sốt nhẹ, nhưng không ngờ rằng… lại là bệnh máu trắng!
Lời dặn chân thành của bác sĩ vẫn còn văng vẳng bên tai Lục Nghiên Tịch: “Cô Lục, đối với trường hợp của cô, bệnh viện chúng tôi khuyên cô nên liên hệ với người thân và nhập viện càng sớm càng tốt. Bệnh máu trắng cũng không phải là bệnh nan y, nếu như điều trị sớm thì có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển.”
Người thân?
Dáng vẻ cau có của Tư Bác Văn hiện lên trong đầu Lục Nghiên Tịch, trái tim cô khẽ run lên.
Ha ha…
Trên hành lang người đến kẻ đi, cũng không biết là ai trong lúc hốt hoảng đã vô tình đá vào khuỷu tay của Lục Nghiên Tịch, tờ kết quả xét nghiệm của cô rơi vào giữa đám đông, sau đó nhanh chóng in lên một dấu chân cực lớn.
Đôi mắt Lục Nghiên Tịch hơi híp lại, cô xoay người định đi nhặt nhưng lại nhìn thấy bộ dạng hết sức thảm hại của mình qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Sau một hồi sững sờ, Lục Nghiên Tịch mím chặt môi, đưa tay buộc mái tóc dài rối bù thành đuôi ngựa gọn gàng, vịn tường đứng thẳng, cằm khẽ nhếch lên.
Không, cho dù là bệnh máu trắng thì đã sao! Lục Nghiên Tịch cô sẽ kiên quyết không chịu thua!
Sau khi hít sâu một hơi thật sâu, Lục Nghiên Tịch bỏ mặc tờ giấy xét nghiệm, cất bước đi về phía khách sạn Đông Hồ.
Đúng vậy, người thân!
Khách sạn Đông Hồ là tài sản của nhà họ Tư… Tư Bác Văn thường ở khách sạn. Lục Nghiên Tịch quen đường quen nẻo gõ cửa phòng 1803, lúc này trên mặt cô đã là dáng vẻ thản nhiên.
Lúc cửa phòng được mở ra từ bên trong, Lục Nghiên Tịch đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy một đôi môi đỏ rực thì lại miễn cưỡng nuốt những lời định nói trở vào.
“Ồ, cô Lục tới rồi đấy à.” Chủ nhân của đôi môi đỏ rực trêu đùa.
“Cô ở đây làm gì?” Giọng nói của Lục Nghiên Tịch đều đều, không mang theo chút cảm xúc nào cả.
Cô biết cô gái này, cô ta tên là Diệp Quỳnh Như, người mẫu có danh tiếng vang dội dạo gần đây.
Còn về lý do tại sao cô ta lại ăn mặc xộc xệch như vậy xuất hiện trong phòng chồng chưa cưới của cô, Lục Nghiên Tịch không dám nghĩ tới.
Diệp Quỳnh Như quấn áo choàng tắm, lọn tóc hơi ướt xõa tung trên bờ vai. Sau khi đôi mắt phượng nhướng lên trêu tức Lục Nghiên Tịch, cô ta nũng nịu lên tiếng: “Cô cả Lục à, đều là người trưởng thành với nhau, cô nói xem tôi và Bác Văn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì còn có thể làm gì nữa chứ?”
Diệp Quỳnh Như nói xong lại làm như vô tình lắc mông vén tóc, nhưng thật ra là cố ý kéo áo choàng tắm xuống, để lộ dấu vết trên bờ vai.
Hai tay buông thõng xuống bên người của Lục Nghiên Tịch đột nhiên siết chặt, mười đầu ngón tay cắm vào trong thịt, cô lạnh lùng nói: “Diệp Quỳnh Như, mặc quần áo của cô vào đi!”
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt lên bờ vai trần của Diệp Quỳnh Như, ngón tay thon dài của Tư Bác Văn vẫn chưa thỏa mãn vuốt ve làn da trơn bóng bên dưới. Tay anh hơi dùng sức, ôm bờ vai trần trụi của Diệp Quỳnh Như vào lòng.
“Bác Văn, người ta phải mặc đồ hả?” Diệp Quỳnh Như nũng nịu ôm tay Tư Bác Văn, hỏi anh.
“Mặc?” Một tay Tư Bác Văn nâng cằm Diệp Quỳnh Như, đôi môi mỏng nhếch lên: “Anh cảm thấy em như thế này trông rất đẹp.”
Diệp Quỳnh Như bám vào vai Tư Bác Văn, mỉm cười nũng nịu, sau đấy lại kéo áo choàng tắm trên vai thấp xuống, nhìn Lục Nghiên Tịch khiêu khích.
“Bác Văn, nếu anh thích, đợi người ngoài này đi em sẽ cho anh nhìn thật kỹ nhé.”
Dáng vẻ của hai người trông cũng mang vẻ ngọt ngào tình chàng ý thiếp.
Nhìn theo ánh mắt khiêu khích của Diệp Quỳnh Như, đôi mắt sâu thẳm của Tư Bác Văn liếc sang Lục Nghiên Tịch đang thản nhiên im lặng. Yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống, trong phòng vang lên giọng nói trầm khàn.
“Còn chưa làm dâu nhà họ Tư đã muốn kiểm tra phòng của tôi rồi à? Lục Nghiên Tịch, cô quản nhiều quá rồi đấy.”
Ánh đèn ấm áp trên hành lang chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Tư Bác Văn, khiến khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú, giống hệt với dáng vẻ trong thời thanh xuân của Lục Nghiên Tịch.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại chỉ để ý đến dấu môi đỏ tươi trên áo choàng tắm của Tư Bác Văn.
Từ sau vụ việc kia, Tư Bác Văn chiếm giữ ký ức thanh xuân tươi đẹp của Lục Nghiên Tịch đã biến mất. Lục Nghiên Tịch lẻ loi cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run rẩy phủ bóng nhẹ xuống hốc mắt của cô. Bàn tay đang siết chặt chợt thả lỏng, Lục Nghiên Tịch lập tức cảm nhận được cảm giác tê dại từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân, cuối cùng tập trung lại trong tim.
“Tôi không có hứng thú với chuyện kiểm tra phòng này.”
Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, ánh sáng rực rỡ trong mắt đã hơi nhạt đi, bên môi nở nụ cười hờ hững.
“Tư Bác Văn, tôi đến tìm anh để hủy bỏ hôn ước.” Lục Nghiên Tịch gằn từng câu từng chữ: “Tôi đã có người mình thích rồi.”