Lục Dĩ Mai giãy giụa muốn đi tìm A Minh nhìn cho rõ, nhưng cô ta sao cũng không trấn áp được, theo người khác thấy chính là muốn chạy trốn, cuối cùng giám ngục chỉ đành rút rùi cui điện, làm cô ta ngất rồi lôi đi.
Người trong tòa bàn luận, người của nhà họ Lục ngược lại không nói gì cả, ngay cả ba của Lục Dĩ Mai cũng không làm thinh nữa. Chỉ có Lục Hương Cầm kích động đứng dậy, cuối cùng ngất xỉu.
Sau đó Lục Dĩ Mai phát điên ở trong tù, những điều này đương nhiên đều là chuyện say này rồi nói.
Chuyện của cô ta đã kết thúc.
...
“Cậu chăm sóc ông cụ Lục, sau khi trở về gọi bác sĩ gia đình đến khám.”
Lục Huyền Lâm xem livestream trong quán bar, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh cuối cùng Lục Dĩ Mai bị lôi đi.
Chỉ có thể nói là đúng người đúng tội.
“Tổng giám đốc, anh bây giờ ở quán bar làm cái gì?” A Minh vào ban ngày thì nghe thấy tiếng của nhân viên pha chế.
Có điều đi bar ban ngày cũng chỉ có thể xem như đi phòng trà.
“Tôi có việc, không nói nhiều với cậu nữa!”
Lục Huyền Lâm lười giải thích, A Minh cũng chỉ đành thôi.
Ừm... tổng giám đốc anh không phụ lòng cô Lý là được.
Trịnh Mễ Á lúc này cũng đến rồi, Lục Huyền Lâm ngồi ở quầy bar, nhìn cô ta đi vào.
Dáng vẻ đó, ngược lại cũng hiểu tại sao Trịnh Uyển Khanh lại thích người này như vậy.
Nhân vật số một số hai ở thành phố A, tướng mạo rất đẹp trai.
Nếu không có chuyện oanh oanh liệt liệt 6 năm trước, Trịnh Mễ Á nhất định cũng bị Lục Huyền Lâm thu hút.
Đây không phải là gu của cô ta sao?
Đáng tiếc lại là một tên cặn bã, vẫn là vì tiện nữ như Trịnh Uyển Khanh mà bỏ vợ của mình, chậc chậc chậc...
Nếu không chính là nhân vật bước ra từ trong tiểu thuyết ngôn tình rồi!
“Khụ khụ!”
Lại gần, Trịnh Mễ Á mới phát hiện Lục Huyền Lâm không phải đang nhìn cô ta, mà đang ngây người, cô ta còn chào, may mà không có ai, nếu không mặt mũi biết để đâu?
Trịnh Mễ Á ho nhẹ một tiếng, ngồi ở bên cạnh Lục Huyền Lâm, bảo nhân viên pha chế cho một ly nước hoa quả vì cô ta tự lái xe đến.
Lục Huyền Lâm thu hồi dòng suy nghĩ, dừng mắt ở trên người cô ta: “Cô Trịnh, tôi đợi cô rất lâu rồi.”
Giọng điệu lạnh nhạt nhắc nhở Trịnh Mễ Á đến muộn.
Chuyện này có thể trách cô ta sao? Ai kêu Lục Huyền Lâm chọn cái quán bar hẻo lánh như này, cô ta đã phải tìm rất lâu, làm như hai người đang lén lút ngoại tình vậy.
“Cậu Lục tìm tôi có chuyện gì? Không phải là muốn hỏi chuyện của Trịnh Uyển Khanh chứ?”
Cô ta nghe nói Trịnh Uyển Khanh sống ở ngay cạnh chỗ của Lục Huyền Lâm, không phải bây giờ lại hồi tâm chuyển ý chứ?
Bây giờ biết con người của Trịnh Uyển Khanh rồi còn thích, cũng không biết nên nói Lục Huyền Lâm si tình hay là tuyệt tình.
Nghĩ vậy, trên mặt có một chút chán ghét.
Lục Huyền Lâm cũng không để tâm, đẩy ly nước hoa quả của Trịnh Mễ Á sang cho cô ta.
“Cô Trịnh nói đùa rồi, có điều vẫn đoán đúng một nửa.”
“Ổ? Cậu Lục anh hỏi.”
Trịnh Mễ Á cũng là một người sảng khoái, cho nên nhiều lần bị Trịnh Uyển Khanh ám toán.
Những chuyện này cô ta nhất định từ từ tính trả lại!
“Tôi thích sự thẳng thắn này của cô Trịnh, chỉ cần cô Trịnh nói cho tôi biết chuyện trước đây, về sau có chuyện gì, tôi nhất định giúp cô đến cùng.”
Hai người đều là thương nhân, “lợi ích” giữa thường nhân là quan trọng nhất, có giúp đỡ về sau nhất định sẽ trả.
“Có chuyện gì?”
Chuyện gì có thể khiến Lục Huyền Lâm tìm tới cô ta?
“Tôi muốn biết chuyện trước kia của sếp Trịnh.”
Lục Huyền Lâm đặc biệt dùng hai chữ sếp Trình để xưng hô một cách trịnh trọng, dù sao Trịnh Mễ Á là con gái của ông ta, hơn nữa chuyện lát nữa anh muốn hỏi, không phải là rất hay.
Sợ Trịnh Mễ Á không muốn nói cho anh.
“Nếu cô Trịnh không muốn nói, bây giờ có thể rời đi.”
Trịnh Mễ Á không trả lời, nhưng cũng không rời đi, vẻ mặt có chút nghi hoặc, đợi lời tiếp theo của Lục Huyền Lâm.
“Tôi tin cô Trịnh biết vợ cũ Lý Tang Du của tôi đúng chứ.”
Chuyện năm đó náo lớn như vậy, cô ta sao có thể không biết chứ? Hơn nữa còn có liên quan tới Trịnh Uyển Khanh, cô ta không muốn chú ý nữa cũng vẫn biết rõ.
“Đương nhiên là biết nhà họ Lý rồi.”
Trịnh Mễ Á gật đầu: “Tôi còn biết nhà họ Lý nuôi phí công Trịnh Uyển Khanh hai mươi mấy năm.”
Mọi chuyện liên quan tới Trịnh Uyển Khanh cô ta đều từng điều tra, dù sao coi như là kẻ thù của cô ta.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, có điều Trịnh Uyển Khanh này cũng giỏi, khiến cô ta mãi không có cơ hội ra tay.
Cái giỏi hơn là vào 6 năm trước vậy mà giỡn mặt với nhà họ Lục, nhà họ Lý còn cả nhà họ Trịnh.
Đặc biệt là ả trà xanh rõ ràng như vậy, Lục Huyền Lâm vẫn tin, biết hại chết vợ của mình rồi mới bắt đầu hối hận.
Nói cái gì, Trịnh Mễ Á cũng không phải quá thích Lục Huyền Lâm, cho dù nghe nói anh hối hận rồi, nhưng vẫn không thay đổi ấn tượng.
Không tin lúc đó cưới làm gì?
Bây giờ đến điểm hẹn, cô ta đã cảm thấy rất nể mặt rồi.
“Vậy cô có biết Trịnh Uyển Khanh tại sao lúc đầu lại được cho rằng là con gái của nhà họ Lý không?”
“Từng nghe nói một chút, nhưng cũng không phải quá nhiều.”
Không phải quá nhiều, cũng chắc nhiều hơn anh.
“Tôi muốn nghe chi tiết.”
Thái độ của Lục Huyền Lâm rất tốt, trong lòng của Trịnh Mễ Á cũng có chút lung lay rồi.
Người lịch lãm như vậy mà là một tên trai đểu!
Tâm tư phiêu du một lát mới bắt đầu kể.
“Tôi nói rồi, ngày sau hy vọng cậu Lục có thể giúp tôi một tay.” Trịnh Mễ Á là để ý lời mà Lục Huyền Lâm nói đó mới chuẩn bị nói.
Vẫn là phải xác nhận một chút thì tốt hơn, tránh qua cầu rút ván.
Ngày sau, ngày sau này, Lục Huyền Lâm không hỏi cũng có thể đoán được chuyện gì, nhất định có liên quan tới Trịnh Uyển Khanh, anh không hề do dự mà đồng ý.
Không phải vô tình, chỉ là muốn Lý Tang Du bình an, sợ về sau Trịnh Uyển Khanh vẫn sẽ ra tay với cô, có thể giải quyết cũng tốt.
“Cậu Lục sảng khoái.” Trịnh Mễ Á uống ngụm nước hoa quả, nhuận giọng rồi cất tiếng: “Trước kia, ba tôi mới đầu là ở bên tiện nhân đó, thậm chí còn từng có một đứa con, Trịnh Uyển Khanh còn là đứa con thứ hai, có điều đứa trẻ trong bụng lúc đó không còn, hình như là vì lúc đó ba tôi ở bên mẹ của tôi, vì vậy Tiêu Hà còn bệnh nặng một trận, nhưng lúc đó bởi vì không biết mẹ tôi là ai, cho nên lúc đó cũng chẳng làm được gì.”
“Mẹ tôi lương thiện, cảm thấy đứa trẻ cũng là một sinh mạng, luôn cảm thấy nợ Tiêu Hà, cho nên bây giờ luôn nhường nhịn, nếu không anh cảm thấy Trịnh Uyển Khanh còn có thể ở trước mặt tôi đùa giỡn vui vẻ sao? Nếu không phải sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tôi không muốn mang tới phiền phức cho mẹ tôi! Nếu không sớm đã tống cổ bọn họ đi rồi!”
Lục Huyền Lâm gật đầu, ý bảo Trịnh Mễ Á tiếp tục.
“Vốn là chuyện chẳng làm được gì, thật sự là rất hận! Đàn ông các anh sao không quản được nửa thân dưới của mình chứ?” Trịnh Mễ Á càng nói càng kích động, chất vấn.
Tự dưng nằm không cũng dính đạn, Lục Huyền Lâm có hơi toát mồ hôi.
Thật ra không phải tất cả mọi người ham muốn như Trịnh Khôi, ví dụ như anh.
“Về sau Tiêu Hà trong một lần ngẫu nhiên gặp được ba tôi, động tình, mất đi lý trí, mẹ tôi vừa hay đi công tác, vì vậy hai người lại ngủ với nhau! Ha! Đàn ông! Như vậy thì có Trịnh Uyển Khanh!”
“Vậy, có liên quan gì tới nhà họ Lý?”
Nhưng chuyện này không liên quan tới nhà họ Lý!
“Lúc đó Tiêu Hà mang thai thì ba tôi lại biến mất, haizz, tôi cũng không biết nên nói ba tôi như nào nữa!” Cũng là một kẻ hoàn toàn...
Trịnh Mễ Á vẫn không thể dùng hai từ đó với Trịnh Khôi, dù sao cũng là người ba thương yêu mình, cô ta bất lực lắc đầu, nói tiếp.
“Bà ta không muốn mất đi đứa con này, vì vậy đến quán bar ở mấy ngày, tìm ứng viên...”