“Anh ấy rất tốt với tôi.”
So sánh cùng anh thì đó chính là một cái trên thiên đường, một cái dưới địa ngục.
Nhưng Lý Tang Du sẽ không nói ra miệng, chỉ thầm nói trong lòng mấy lần.
Hơn sáu năm qua, anh ta luôn chăm sóc con cô cẩn thận mà không đòi hỏi đáp lại tình cảm, dù công việc bận rộn đến đâu, cũng bằng lòng bay suốt một ngày về để nghỉ lễ với bọn nhỏ.
Lý Tang Du rất biết ơn ông trời đã đưa Thái Vũ Hàng tới ngay lúc cô gặp khó khăn nhất.
"Sáu năm trước, anh ấy đã cứu tôi, anh biết anh ấy là ai không? Anh ấy là..."
Lý Tang Du quay người nhìn về phía Lục Huyền Lâm, sự nghiêm túc trên mặt nói cho anh biết cô không phải đang nói đùa, mỗi câu mỗi chữ sau đó đều đập tan hy vọng của Lục Huyền Lâm.
"Lâm Bách Thần."
"Lâm Bách Thần?"
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Lục Huyền Lâm tràn ngập sự kinh ngạc.
Không phải Lâm Bách Thần đã chết vì Lý Tang Du rồi sao? Sao có thể như vậy?
Thái Vũ Hàng chính là Lâm Bách Thần một người luôn yêu sâu đậm Lý Tang Du, tình nguyện chết vì cô đó sao?
"Ngạc nhiên không?"
Thấy Lục Tư đứng im tại chỗ do dự mãi không lên tiếng, nụ cười trên mặt Lý Tang Du càng sâu hơn, lúc đầu khi cô biết chuyện này cũng có phản ứng như vậy.
Nhưng sau đó chính là sự giải thoát.
Trong lòng cô vẫn luôn day dứt về cái chết của Lâm Bách Thần, nếu không phải vì sự ngông cuồng thời tuổi trẻ của cô, sao Lâm Bách Thần lại mất mạng?
Cô vẫn luôn tự trách mình và sám hối với Thượng Đế trong thời gian dài.
Sự xuất hiện của Thái Vũ Hàng không khác nào là sự cứu rỗi đối với cô.
Tuy nhiên vì cô mà Thái Vũ Hàng đã mất đi cơ hội chung sống với người nhà, đây là điều Lý Tang Du vẫn luôn nặng lòng.
Để tay lên ngực tự hỏi, trên đời này người duy nhất mà Lý Tang Du cô mắc nợ nhiều nhất chính là Thái Vũ Hàng.
Một lúc lâu sau, Lục Huyền Lâm mới tiêu hóa xong chuyện này, khẽ gật đầu, ánh sáng trong mắt anh tối sầm: "Tôi thật không ngờ lại là anh ta."
Là người còn yêu Lý Tang Du hơn cả anh...
Như vậy xem ra, mọi thứ đều do anh suy nghĩ quá nhiều.
Thái Vũ Hàng đối xử không tốt với bất cứ ai, chứ sẽ không đối xử tệ với Lý Tang Du.
Thảo nào... trong điện thoại, Thái Vũ Hàng chẳng thèm che giấu thái độ thù địch..
Chẳng trách lại có cảm giác quen thuộc như thế.
Sáu năm nay, có lẽ Lý Tang Du sống rất hạnh phúc.
Nhìn nụ cười luôn nở trên môi Lý Tang Du, trong lòng Lục Huyền Lâm cảm thấy cay đắng.
Anh vốn tưởng rằng nếu có thể khiến Lý Tang Du quay về bên mình một lần nữa, anh sẽ đối xử tốt với cô hơn Thái Vũ Hàng gấp trăm ngàn lần.
Nhưng Thái Vũ Hàng là Lâm Bách Thần!
Lâm Bách Thần là người luôn sống trong tim Lý Tang Du!
Cho dù những gì Lý Tang Du đối với Lâm Bách Thần là tự trách, áy náy hay không thể tha thứ cho chính mình.
Ít ra địa vị đó còn khá hơn người ngoài còn chẳng bị hận như anh.
“Ừm, tôi cũng không ngờ là vậy nhưng đây chính là do ông trời nhân từ với tôi.” Lý Tang Du nhìn lên bầu trời, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi hiểu.”
Khi tôi biết em còn sống, tôi lại tin vào Thượng Đế thêm lần nữa.
Mặc dù tôi từng khốn nạn nhường nào nhưng họ vẫn mang em đến thế giới của tôi.
Mặc dù em đã không còn thuộc về tôi.
Nhưng tôi vẫn cảm ơn trời cao, cảm ơn họ đã nhân từ với tôi!
“Đợi khi hoàn thành chuyến lưu diễn cuối cùng, anh ấy sẽ lùi về sau, chúng tôi sẽ tìm một thành phố tốt hơn để sống lâu dài, chắc sẽ không trở về nữa đâu.”
Lục Huyền Lâm im lặng, anh lẳng lặng nghe nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng ngầm từ lâu.
Hiện tại là thời kì đỉnh cao của Thái Vũ Hàng, dự đoán sẽ còn kéo dài rất lâu, vậy mà anh ta lại muốn từ bỏ ư?
Vì Lý Tang Du mà anh ta lại dám đưa ra quyết định quan trọng như vậy à?
“Đến lúc đó, nếu anh muốn đến làm khách thì tôi rất hoan nghênh.”
Giọng điệu này, hạnh phúc như cô vợ chiêu đãi bạn bè cho người chồng vậy.
Nghe thật chói tai.
“Quyết định vậy sao?”
“Ừm, anh ấy vì tôi nên mới tiến vào ngành giải trí, anh cũng biết anh ấy là kiểu người gì mà.”
Lâm Bách Thần không có tâm cơ nhưng rất cố chấp, khi đó anh ta đã thể hiện sự chán ghét quy tắc ngầm trong giới giải trí trước mặt bọn họ.
Ai cũng có thể tiến vào đây ngoại trừ Lâm Bách Thần.
Lại chẳng ngờ đợi đến lúc anh ta quay lại thì đã trở thành minh tinh nổi tiếng bậc nhất.
Chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ sở.
Đây cũng là điều Lục Huyền Lâm không ngờ tới.
“Tôi ủng hộ quyết định cũng như sẽ luôn làm bạn bên cạnh anh ấy.”
Vậy nên, anh hãy rời đi, đừng trở lại nữa.
Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du nhìn nhau, anh không nhìn thấy chút do dự nào trong đôi mắt tĩnh lặng kia.
Nếu không phải anh ngăn cản, Lý Tang Du cũng không trở về thành phố A.
Anh rất đau khổ, nghĩ đến việc cô sẽ ra đi thêm một lần nữa thì không khí xung quanh anh lập tức trở nên thưa thớt, nhanh chóng cảm thấy khó thở.
Lục Huyền Lâm, mày đang cố chấp cái gì? Không phải chính mày khiến cô ấy bỏ đi sao?
“Vậy thì cô, hãy sống hạnh phúc nhé.”
Anh còn có thể nói gì nữa dây? Chỉ có thể chuyển nỗi bi ai vô bờ bến thành một câu chúc phúc mà thôi.
Anh không muốn làm khó cô.
Có ai biết khi anh thốt lên câu nói này thì trong lòng đau khổ cỡ nào không?
“Ừm, chắc chắn.”
Lý Tang Du cười rất tươi, nếu không phải A Minh vừa hay lái xe đến thì Lục Huyền Lâm sợ bản thân không thể khống chế miệng mình.
Những lời kia mà thốt lên.
Thì chút tôn nghiêm còn sót lại cũng chẳng còn.
Tang Du à, anh biết mình sai rồi, anh chấp nhận bù đắp, anh yêu em, em có thể ở lại không?
Vì để Lục Huyền Lâm có thêm thời gian mà A Minh chỉ im lặng chờ ở bãi đỗ xe, nếu không phải nhà trẻ đã tới giờ tan học thì anh ta cũng không muốn tới quấy rầy.
Nhưng hình như tổng giám đốc nhà mình vẫn chưa làm lành được với Lý Tang Du nhỉ.
Cảm nhận sự im lặng trong xe, A Minh cảm thấy bản thân sắp bị kiềm nén đến nỗi muốn chết rồi.
Anh ta biết Lý Tang Du không thường nói chuyện nhưng chỉ cần có mặt Lục Huyền Lâm, chắc chắn giữa họ không thiếu việc đấu võ mồm.
Tuy đấu võ mồm nhưng ít ra còn có chút sức sống.
Không phải cãi nhau cũng là việc xúc tiến tình cảm à?
Bây giờ lại chẳng nói câu nào... thì muốn cô Lý có lại tình cảm với anh cũng khó đấy! Anh biết không hả? Tổng giám đốc của tôi ơi!
A Minh nhìn kính chiếu hậu, nháy mắt ra hiệu hi vọng Lục Huyền Lâm nhìn thấy.
Lục Huyền Lâm thấy nhưng lại không hề có bất kì phản ứng nào.
Chỉ cần im lặng ở cùng Lý Tang Du thì anh đã hài lòng.
Trái lại, Lý Tang Du thấy thế bèn nở nụ cười, trêu chọc: “A Minh, đã lâu không gặp, mặt anh bị liệt à?”. truyện tiên hiệp hay
“Ha ha... Cô Lý nói đùa...” Ngoài việc cười gượng thì A Minh chẳng biết dùng nét mặt nào.
Tại sao cô Lý lại trở nên độc mồm thế kia!
Lục Huyền Lâm nghe xong thì không khỏi bật cười nhưng anh chỉ dùng tay che miệng, len lén cười.
Bầu không khí trong xe lập tức thoải mái hơn.
“Đúng rồi A Minh, anh biết nhà trẻ ở đâu không?”
“Biết!”
Ngẫm lại chắc hẳn A Minh biết là đúng, nhưng cô vẫn nên hỏi cho chắc.
“Vậy là tốt.”
A Minh nhận ra bản thân nhanh nhảu trả lời thì hơi hoảng hốt nhưng thấy hai người ngồi phía sau không tỏ vẻ gì nên cũng yên lòng: “Tôi sẽ không làm chậm trễ thời gian đón con của cô Lý đâu.”
Lúc đến nhà trẻ vừa hay cũng là lúc tan học.
Mặc dù có rất nhiều xe của phụ huynh nhưng Lý Tang Du vẫn bảo A Minh dừng xe ở ngã rẽ gần nhà trẻ, cô không muốn người khác nhìn thấy Lục Huyền Lâm, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức không đáng có.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi tới...”
“Tôi đợi cô ở đây rồi đưa cô về.”