Nhìn người phụ nữ xồng xộc xông tới, Lý Tang Du nhướn mày.
Dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng trên mặt lại vô cùng thản nhiên.
Bây giờ cô bị chặn ở cửa văn phòng, đám người không kịp hóng hớt vừa rồi đều bỏ việc trong tay chạy tới, đặc biệt là cô nàng Tiểu Lâm kia, đứng ngay đầu, mặt vui vẻ khi người gặp họa.
“Chị Nhược, đã xảy ra chuyện gì?” Từ Bảo Ngọc hỏi, lúc này lại không đi tới trước mặt Lý Tang Du như lúc đó, ngược lại giữ chút khoảng cách.
Như muốn vạch rõ quan hệ với cô.
Đối với tình hình này, Lý Tang Du cũng chẳng trách.
“Lắc tay Tiffany phiên bản giới hạn mấy hôm trước tôi vừa mua không thấy đâu cả!” Cái người được cô nàng Từ Bảo Ngọc gọi chị Thiến cắn răng nghiến lợi nói.
Chị Thiến là một quản lý của công ty, dù cô ta nói mình mua đồ vật quý giá như vậy, cũng không mấy ai cảm thấy kinh ngạc.
Ngay cả quần áo cô ta mặc cũng đều là nhãn hiệu khá nổi tiếng ở nước ngoài.
Nhưng chỉ số thông minh này, Lý Tang Du cảm thấy không cao lắm.
“Cô này, cô mất đồ liên quan gì tới tôi?” Lý Tang Du không cảm thấy trên mặt mình có viết mấy chữ ‘nơi tiếp nhận đồ bị mất’.
“Cô giả ngu gì chứ? Vừa rồi tôi đã xem camera giám sát! Chính cô cầm lắc tay trong tủ bảo hiểm của tôi!”
“Buồn cười, ở đó chỉ có tủ bảo hiểm của cô? Tôi không có à?”
Dù chỉ số thông minh không cao lắm, nhưng vẫn là có chuẩn bị, không tệ không tệ!
Ngẫm nghĩ, bèn liếc mắt đám người hóng hớt.
Nắm bắt thời cơ tốt như vậy, rốt cuộc là ai mật báo?
“Mở túi của cô ra xem không phải được rồi sao?” Chị Thiến nói, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới cướp túi của Lý Tang Du.
Lý Tang Du tránh ra phía sau bảo vệ, chị Thiến chụp hụt.
“Tránh ra cho tôi!” Chị Thiến nhìn bảo vệ, không kiên nhẫn hét to.
Lý Tang Du không biết tại sao còn thấy sự nôn nóng trên người cô ta.
Bảo vệ có chút bất đắc dĩ đứng trước mặt chị Thiến, chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, anh ta cũng không thể nhìn hai người đánh nhau ở công ty đi…
“Đừng vội, tôi giúp cô báo cảnh sát.”
Lý Tang Du thản nhiên cười, lấy điện thoại bấm gọi báo cảnh sát.
Cô muốn dạy dỗ đám người không biết tốt xấu này.
Chẳng lẽ trên mặt Lý Tang Du cô thật sự viết ‘tôi dễ bắt nạt’ sao?
Vì thói quen trước đây, cho nên Lý Tang Du sẽ lưu số cục cảnh sát gần nhất, phòng khi cần, chỉ là không nghĩ tới thật sự có cơ hội này.
Đám người còn chưa phản ứng lại, Lý Tang Du đã nói xong cả địa chỉ rồi.
“Được, thưa cô, chúng tôi đến ngay.”
Lý Tang Du hài lòng cúp máy, đồn cảnh sát ấy cách đây không xa, không ngoài ý muốn thì chỉ năm sáu phút là tới.
“Đợi vài phút cảnh sát sẽ đến ngay, cô cũng đừng làm khó người khác.” Lý Tang Du thản nhiên tự tại tìm ghế ngồi xuống.
“Ừ, chị Thiến, tôi tin cảnh sát sẽ giúp chị điều tra.” Đối với cách làm của Lý Tang Du, bảo vệ vô cùng tán thành.
“Báo cảnh sát rồi à…” Nhưng những người khác vẫn cảm thấy làm vậy quá nghiêm trọng, lập tức bàn tán xôn xao.
Chị Thiến sững sờ, tranh thủ không ai chú ý, liếc mắt Từ Bảo Ngọc, Từ Bảo Ngọc lắc lắc đầu, chị Thiến vốn có chút nôn nóng, bèn không còn nữa.
Còn không quên hung ác trừng mắt Lý Tang Du: “Hừ, cũng tốt! Cô không báo, tôi cũng báo!”
Trao đổi giữa hai người bị Lý Tang Du nhìn thấy rõ ràng.
Quả nhiên là có người rắp tâm không tốt.
“Được.”
Cô cũng chả muốn nói nhiều, ánh mắt nhìn sang Từ Bảo Ngọc đang che đậy tâm tư.
Như chú ý tới ánh mắt cô, Từ Bảo Ngọc lùi về sau vài bước, nấp tới phía sau một đồng nghiệp, chen vào vài câu, che đậy chột dạ của bản thân.
Năng lực tâm lý kém như vậy, làm việc thiếu đạo đức gì chứ?
Quả thật, còn chưa tới sáu phút, cảnh sát đã vội tới.
“Cảnh sát, tôi nói anh này.” Vừa nhìn thấy bóng dáng cảnh sát, chị Thiến liền vội bước tới, muốn tiên hạ thủ vi cường: “Chính là cô ta trộm lắc tay Tiffany phiên bản giới hạn của tôi, để mua chiếc lắc này, tôi nhịn ăn nhịn mặc…”
Nói rồi, nước mắt cũng trào ra, rưng rưng trong mắt, lại chả chịu rơi xuống.
Vừa rồi còn rất hung hăng, bây giờ lại dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.
Giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, vậy cũng nghĩ ra được.
“Chỉ là muốn mua một món đồ tốt làm quà sinh nhất cho mình thôi…”
“Có phải còn có thiệp mừng?” Nghe thấy mấy chữ chị Thiến nói, Từ Bảo Ngọc lẫn trong đám người, cất giọng nói một câu, muốn thu hút chú ý.
“Đúng đúng đúng, còn dùng tiếng Anh viết sinh nhật vui vẻ, còn chúc mừng, đều là tôi đặc biệt kêu cửa hàng làm giúp…”
Hai người kẻ xướng người họa, nhắc nhở những người lần đó nhìn thấy lắc tay và thiệp mừng của Lý Tang Du, nhưng chả mấy ai nhớ rõ.
“Lần đó, lắc tay của Lý Tang Du hình như cũng có thiệp mừng.”
Thấy không ai lên tiếng, Từ Bảo Ngọc cũng không nấp nữa, bước ra. “Tôi còn hỏi Lý Tang Du có phải là bạn nước ngoài tặng không, còn bị cười…”
“Quả thực có việc như vậy…”
Lời vừa nói ra, bèn có người nhớ tới.
Ánh mắt mọi người sáng lên, lúc cảnh sát cân nhắc dẫn Lý Tang Du về hỏi chuyện trước, Lý Tang Du đang trên đầu sóng ngọn gió lại cười ‘phì’ ra tiếng.
Mồm năm miệng mười lập tức yên tĩnh lại, tiếng bước chân ngoài cửa cũng chợt ngừng.
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người nhân vật chính.
Sáu năm an phận, cũng đến lúc khoa tay múa chân rồi.
“Chị Thiến phải không? Tôi muốn hỏi một chút, câu chúc trên thiệp viết gì.”
Thời Nhiên Phong tặng quà Lý Tang Du, trước nay không ký tên trên thiệp, đây là thói quen, vì vậy cô đều có thể đoán ra là ai.
Dù sao bên cạnh cô cũng chỉ anh mới lần nào cũng tặng các loại đồ giới hạn…
Lại không nghĩ tới thói quen đã biến thành ‘chứng cứ’ trong miệng người khác, Thời Nhiên Phong mà biết không biết có thay đổi không đây?
Câu hỏi của Lý Tang Du không làm khó được chị Thiến sớm đã có chuẩn bị, “Hope you never grow old”
Nghe thấy câu trả lời tràn đầy tự tin của chị Thiến, bước chân ngoài cửa lại có chút không yên.
A Minh nhìn Lục Huyền Lâm dáng vẻ nôn nóng, có chút không nhẫn tâm ngăn cản, sáp tới nhỏ giọng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, chẳng lẽ anh không tin tưởng cô Lý như vậy sao?”
Giọng nói có chút ý cười, nhắc nhở sự quan tâm của Lục Huyền Lâm quá mức rõ ràng.
Lúc Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du bị vu oan, còn kinh động cảnh sát, liền lập tức tắt cuộc họp online, vội vàng chạy tới, còn tiện tay dẫn theo vài luật sư, trận thế đó khiến cho không ít người ngừng chân suy đoán, thậm chí bàng hoàng trong lòng.
A Minh chỉ cảm thấy mình vai gánh trọng trách, đợi lát nữa quay về, nhất định phải giải thích một phen với ông cụ Lục, bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại cũng xem như may mắn.
Nhưng A Minh làm sao hiểu tâm tình Lục Huyền Lâm lúc này?
Không phải lo lắng, mà là sợ hãi.
Chuyện này khiến anh nhớ tới lần đầu tiên Lý Tang Du vào cục cảnh sát, lúc đó chính vì anh không đến kịp thời mới khiến họ mất đi đứa bé.
Dù trước đó Lý Tang Du đã từng sảy thai một lần, nhưng thân thể vẫn rất tốt, nếu không vì kinh hoảng, sợ hãi, sao lại mất đi đứa con của mình? Cô xem trọng sinh mệnh đó như vậy!
Cho nên lúc Lục Huyền Lâm biết chuyện này, trong lòng anh liền bị sợ hãi chiếm đóng.
Anh không muốn lại vì sơ suất của mình mà khiến cô rơi vào loại khủng hoảng đó.