Lục Huyền Lâm chờ cô ta nói xong rồi mới kéo cánh tay cô ta ra khỏi cổ mình, đẩy Trịnh Uyển Khanh ra không chút thương tiếc.
Ánh mắt anh lạnh như băng, không hề có chút ấm áp: “Cô không nên nói những lời này với tôi.”
Bởi vì nói ra cũng vô ích, trái tim anh sẽ không còn loạn nhịp hay lo lắng vì những chuyện của Trịnh Uyển Khanh nữa. Cô ta nói nhiều như vậy, ngoài vẻ mất kiên nhẫn và khó chịu ra, Lục Huyền Lâm đã không còn biểu cảm gì nữa.
Trịnh Uyển Khanh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Huyền Lâm mà không dám tin, trong lòng càng cảm thấy ngày càng xa lạ. Đây không phải là Huyền Lâm của mình, sao Huyền Lâm của cô ta lại đẩy cô ta ra chứ?
“Lục Huyền Lâm, ôm em được không? Chỉ một lát thôi, em cần anh cho em hơi ấm và sức mạnh.” Giọng nói của cô ta uyển chuyển còn mang theo giọng mũi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Cô ta luống cuống đứng đó giống như một đứa trẻ không ai nhận.
Nhưng sắc mặt Lục Huyền Lâm vẫn lạnh lùng không thay đổi, Trịnh Uyển Khanh như vậy cũng không khơi dậy lòng thương hại của anh: “Tôi đã nói rồi, cô không nên nói với tôi những lời này. Cô cũng không nên bắt tôi ôm cô, giữa chúng ta đã không còn mối quan hệ đó nữa.”
“Sao anh lại... tàn nhẫn như vậy!”
Lúc nói ra Trịnh Uyển Khanh mấy chữ cuối cùng, cô ta đã bật khóc không thành tiếng. Cô ta nhìn Lục Huyền Lâm với ánh mắt chan chứa tình cảm sâu đậm, giống như đang chất vấn lại như thể nũng nịu.
Cô ta vẫn còn ôm hy vọng cuối cùng, mong đợi Lục Huyền Lâm sẽ mềm lòng mà hồi tâm chuyển ý.
Nhưng sự mong đợi của cô ta đã sai, Lục Huyền Lâm đã không còn là Lục Huyền Lâm trước kia nữa rồi. Anh sẽ không mềm lòng thay đổi quyết định vì Trịnh Uyển Khanh rơi lệ.
“Xin lỗi, nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ gọi vệ sĩ đưa cô ra ngoài.” Lục Huyền Lâm gần như không còn chút nhân tình nào nữa.
Trịnh Uyển Khanh che miệng không dám tin, nhưng dù cô ta có ngốc đến đâu cũng nhận ra được. Từ lúc cô ta bật khóc đến bây giờ, ngoại trừ vẻ mất kiên nhẫn lạnh băng ra, Lục Huyền Lâm chưa từng có ý mềm lòng.
Không chỉ như vậy, anh còn đuổi cô ta đi, nghĩ đến đây, tiếng khóc của cô ta mới nhỏ dần lại.
“Huyền Lâm, anh không còn một chút tình cảm nào với em sao? Anh có từng yêu em không?”
“Tôi cho rằng cô đã có được câu trả lời về những vấn đề này từ lâu.” Lục Huyền Lâm nhìn về phía cô ta, cũng dừng động tác trong tay lại: “Tôi đã từng thích cô, nhưng Trịnh Uyển Khanh, cô không xứng. Giống như tôi không xứng với tình yêu của Tang Du vậy.”
Một người giỏi mưu mô tính kế, một người không biết trân trọng. Những ngày tháng từng rung động vì Trịnh Uyển Khanh đã xa không với tới. Nhưng bản thân cô ta vẫn không ý thức được, vậy mà còn muốn lợi dụng sự mềm lòng của anh.
Lục Huyền Lâm thực sự không rõ tại sao Trịnh Uyển Khanh lại đến bệnh viện. Nhưng anh lại biết rất rõ vì sao Trịnh Uyển Khanh lại đến chỗ mình.
“Nếu cô muốn tới chỗ tôi cầu xin vì chuyện của Trịnh Khôi, tôi khuyên cô nên gạt bỏ ý định này sớm đi.”
“Em...” Trịnh Uyển Khanh không nói thành lời, nước mắt cô ta từng giọt từng giọt rơi xuống như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Trái tim cũng liên tục chìm sâu.
Lúc tới cô ta đã lên một kế hoạch sẵn, nhưng cô ta lại tính sai một bước, rằng tình cảm của Lục Huyền Lâm dành cho mình đã khô cạn. Không có tình cảm của anh để làm chỗ dựa, kế hoạch của Trịnh Uyển Khanh như chuyện nghìn lẻ một đêm, khó mà thực hiện nổi.
Vậy là Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể thút thít, thề thốt phủ nhận: “Em không phải vậy. Huyền Lâm, em chỉ muốn tìm anh nói chuyện thôi...”
“Tôi cho rằng lâu như vậy thì cô đã thay đổi, nhưng không ngờ vẫn giống như trước đây.” Lục Huyền Lâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng giống như việc lấy nước mắt làm công cụ cho mưu kế của cô vậy.”
Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, nước mắt Trịnh Uyển Khanh vẫn đang chảy dài, nhưng cô ta lại quên mất tiếng nức nở, không có tiếng khóc của cô ta, quả nhiên bên tai Lục Huyền Lâm rất yên tĩnh.
Anh vạch trần không chút lưu tình, khiến cho Trịnh Uyển Khanh nhất thời quên cả khóc, cũng quên cả việc thay đổi biểu cảm của mình, cứ đứng đó không tài nào nhúc nhích.
Khi hai người đang giằng co thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, mẹ Lục đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy bóng lưng của Trịnh Uyển Khanh. Khi bà ta vừa bước vào lại có người nói trong phòng bệnh có bạn của Huyền Lâm.
“Đây là...” Mẹ Lục tiến lên một bước mới nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trịnh Uyển Khanh: “... Uyển Khanh.”
Trịnh Uyển Khanh vội vàng xoay người lau nước mắt rồi mới nói: “Cháu chào dì ạ.”
“Mẹ, sao mẹ quay lại thế?” Lục Huyền Lâm nhìn mẹ Lục, thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng mẹ Lục lại không trả lời, bà ta nhìn Trịnh Uyển Khanh rồi lại nhìn Lục Huyền Lâm, như hiểu ra điều gì đó, chủ động đỡ cô ta đến ghế sô pha.
“Con ngoan, hiếm thấy con còn nghĩ đến Huyền Lâm mà tới thăm nó.” Mẹ Lục mỉm cười, không để ý đến đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước mắt của Trịnh Uyển Khanh, giọng điệu dịu dàng không khác gì một trưởng bối bình thường.
Vốn dĩ vì Lục Huyền Lâm nên bà ta không thích Trịnh Uyển Khanh này. Nhưng Lục Huyền Lâm bị trúng độc quá sâu, nếu có người nào có thể giúp con trai mình thoát khỏi cái bóng của Lý Tang Du, vậy thì tất nhiên bà ta có thể bỏ qua hiềm khích trước đó.
Trịnh Uyển Khanh thực sự bỗng thấy được yêu chiều mà hoảng hốt, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Dì nói quá lời rồi, con chỉ hơi lo lắng không yên tâm, nên mới tự mình tới thăm một chút thôi.”
“Tôi rất khoẻ, cô có thể đi được rồi.”
Lục Huyền Lâm ngồi trên giường bệnh, thấy mẹ Lục và Trịnh Uyển Khanh thân thiết như vậy thì đã biết mẹ mình đang nghĩ gì trong lòng, anh cảm thấy hơi buồn bực.
Trên thực tế, mặc dù mẹ Lục rất coi trọng người con trai là anh, nhưng bà ta sẽ luôn làm những chuyện khiến anh không nguyện ý. Chẳng hạn như uống thuốc đông y, hay như tỏ ý với Trịnh Uyển Khanh.
Mẹ Lục vẫn không suy xét đến cảm nhận cùng cảm xúc của Lục Huyền Lâm. Bà ta không nghe theo, trái lại còn liếc xéo Lục Huyền Lâm.
“Con đúng thật là, đâu có lý nào đuổi người ta như vậy?” Vốn dĩ bà ta còn muốn nói để Trịnh Uyển Khanh ở lại một lát, nhưng nhìn thấy con trai nhíu mày, bà ta lại đổi chủ đề.
Bà ta quay đầu nhìn về phía Trịnh Uyển Khanh: “Chúng ta ra ngoài hóng gió một chút, con trò chuyện với dì, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể gật đầu đồng ý, trước khi rời đi cô ta còn nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ không nỡ. Đáng tiếc là toàn bộ ánh mắt của Lục Huyền Lâm đã quay trở lại máy tình.
Mẹ Lục kéo Trịnh Uyển Khanh đến một công viên gần bệnh viện, ánh nắng bên ngoài đã hơi chói chang. Hai người vào một đình nghỉ chân trong công viên rồi ngồi xuống.
“Dì nghe nói gần đây con và mẹ con sống không được tốt hả?”
Đi ra ngoài, mẹ Lục mới chú ý đến khuôn mặt sưng đỏ của Trịnh Uyển Khanh, trên trán cũng bị quấn băng gạc. Bà ta bất giác nhớ tới trước đây bạn mình có nhắc tới những tin đồ liên quan tới Tiêu Hà.
Quý bà đứng đắn không làm lại chạy đi làm con giáp thứ mười ba. Đây là lời một người bạn nhận xét lúc đó, khi ấy bà ta còn cảm thấy mất mặt, dù sao Trịnh Uyển Khanh đã từng hẹn hò với con trai mình một thời gian.
Nghe thấy mẹ Lục nói chuyện này, Trịnh Uyển Khanh không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cô ta lắp bắp nói: “À, thật ra... vẫn ổn ạ, con và mẹ vẫn rất ổn...”
“Thật ra sống cũng không được thuận buồm xuôi gió, con là một cô gái tốt, nếu không thì Huyền Lâm và dì cũng sẽ không thích con.” Mẹ Lục nắm lấy tay cô ta an ủi.
Trịnh Uyển Khanh dò xét nhìn mẹ Lục rồi nói: “Nhưng Huyền Lâm... hình như anh ấy không muốn gặp con.”
“Thằng bé không thắng được dì đâu, dì thích con, sau này dì dẫn con cùng đi.”
Mẹ Lục nghĩ, nếu có thể khiến Huyền Lâm quên được Lý Tang Du thì tốt. Còn nếu không thể thì cũng chỉ như dẫn thêm một người tới gặp Huyền Lâm thôi.