Trịnh Uyển Khanh bị tiếng đập phá đồ đạc của Trịnh Khôi đánh thức. Hiếm khi ông ta bớt thời gian đến thăm mẹ con họ, nhưng vừa tới đã gây ra động tĩnh như vậy, khiến trong lòng Trịnh Uyển Khanh không khỏi cảm thấy hơi chán ghét.
Cô ta vội vàng thay quần áo rồi đi xuống lầu, Trịnh Khôi lại hất đổ một chiếc bình hoa thủy tinh. Chiếc bình hoa đó rơi xuống nền đá cẩm thạch ‘choang’ một tiếng, lập tức vỡ tan thành một đống mảnh vụn vô dụng.
“Lục Huyền Lâm! Rốt cuộc tôi chọc giận cậu ở chỗ nào? Mà cậu nhất quyết phải làm khó dễ Trịnh Khôi này!”
Ngày thường Trịnh Khôi đều mặc vest trông rất nho nhã lịch lãm. Nhưng hôm nay ông ta lại tức giận tới mức giậm chân trông hệt như châu chấu bị pháo trúc nổ tung.
Chiếc cà vạt đã thắt cẩn thận bị ông ta kéo cho xiêu vẹo. Cúc áo của bộ vest ngày thường cài rất chỉnh tề cũng bị tháo ra mấy nút, chưa kể đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Uyển Khanh nhìn thấy Trịnh Khôi như vậy. Cô ta ngạc nhiên tới mức quên mất ba mình đang nhắc tới tên của ai.
“Anh đến đây để phá đồ đấy à? Trịnh Khôi, sao anh càng sống lại càng tồi vậy hả?” Tiêu Hà bưng một tách trà từ trong bếp ra. Bà ta nghe thấy tiếng động lập tức đi ra, không khỏi cau mày khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên sàn nhà của phòng khách.
Bà ta vừa ngẩng đầu thì đã trông thấy Trịnh Uyển Khanh đang bị dọa ngốc ở cầu thang, vội vàng đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Uyển Khanh à, con đừng sợ, công ty của ba con gặp chút vấn đề. Qua đây ăn chút gì đó đi con.”
Trịnh Uyển Khanh như được an ủi. Cô ta xỏ dép đi từng bước xuống lầu, vừa đi còn vừa chú ý tránh những mảnh vỡ, dáng vẻ có chút chật vật.
Trước đây Trịnh Khôi nhìn thấy đứa con gái này đều quan tâm che chở, nhưng rõ ràng hôm nay không hề giống mọi khi. Điếu thuốc trên tay ông ta tụ rất nhiều tàn nhưng vẫn chưa rơi xuống. Ông ta chán nản ngồi trên sô pha, tay kia nắm chặt điện thoại.
Tiêu Hà đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trịnh Uyển Khanh. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, Trịnh Uyển Khanh ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha.
“Ba, ba sao vậy?”
Đôi mắt to tròn của cô ta thoáng hiện vẻ lo lắng. Mái tóc đen dài xõa ngang vai, bả vai gầy gò rất dễ khiến người ta cảm thấy thương hại.
Chỉ có điều, hôm nay Trịnh Khôi không giống với thường ngày. Ông ta không chỉ vô cùng chán nản mà còn luôn tỏ ra thờ ơ, làm như không thấy cô con gái rượu của mình.
“Không có gì, con vẫn còn trẻ, không biết những chuyện dây mơ rễ má bên trong đâu.” Trịnh Khôi chỉ nhẹ nhàng nói một câu qua loa lấy lệ như vậy với Trịnh Uyển Khanh.
Ông ta thở dài, tùy ý ném đầu lọc thuốc lên bàn trà, không quan tâm gì nữa. Một mình Trịnh Khôi cầm điện thoại đi ra ban công, Trịnh Uyển Khanh mơ hồ nghe thấy ‘mượn tiền, không được’ gì đó, nhưng không rõ lắm.
Tiêu Hà bê đến một ly sữa và vài lát bánh mì, bản thân bà ta cũng không phải người biết rửa tay nấu cơm. Bánh mì và sữa đều được làm sẵn nên không mất quá nhiều thời gian.
“Ba có chuyện gì ạ? Tối hôm qua ba uống rượu say xỉn đến đây, hôm nay mới sáng ra đã nóng nảy như vậy rồi?” Trịnh Uyển Khanh nhấp một ngụm sữa nhỏ, nghi ngờ nhìn Tiêu Hà, đầu mày khẽ nhíu lại, tỏ ra hơi khó hiểu.
“Còn có thể thế nào nữa, không phải công ty không vay được vốn gì đó sao? Trước đây còn nói muốn mua đất nền, không có tiền thì mua kiểu gì?” Tiêu Hà bĩu môi, bà ta vốn không hiểu về những chuyện này lắm, nhưng cũng không muốn đi theo sau Trịnh Khôi giả bộ lo lắng được.
Trịnh Khôi mãi vẫn không có đủ can đảm để ly hôn với người vợ hiện giờ, rồi cho bà ta và Trịnh Uyển Khanh một danh phận. Vì vậy, lúc nào bà ta cũng oán trách Trịnh Khôi, chỉ ước được thấy ông ta nếm chút đau khổ.
Trịnh Uyển Khanh cũng hiểu sơ qua bèn gật đầu. Cô ta cùng Tiêu Hà không biết gì về chuyện trong công ty, nên tất nhiên không có cách nào giúp đỡ cho Trịnh Khôi.
Còn Trịnh Khôi trên ban công tức giận đến mức suýt chút nữa đã nhảy xuống. Chỉ trong một đêm, người phụ nữ Chu Vân Linh đó đột nhiên trở mặt không nhận người, nâng giá bán đất lên những năm phần trăm so với giá ban đầu.
Ông ta đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho vụ mua bán này từ lâu, chỉ đợi Chu Vân Linh bán đất cho mình để bắt tay vào kế hoạch, tới lúc gần được thì lại xảy ra rắc rối như vậy.
Ông ta như đạn đã lên nòng không thể không bắn. Muốn tìm người mượn vốn xoay vòng thì đột nhiên không biết đám người đó trúng tà gì. Họ không cho vay đồng nào thì cũng thôi đi, đến ngay cả ngân hàng cũng không chịu xuất vốn.
Ông ta đã hỏi mãi cũng chỉ nhận được một cái tên - Lục Huyền Lâm!
Bọn họ đều nói là Lục Huyền Lâm đã ra lệnh, bọn họ không thể không nghe theo. Nhưng đang yên đang lành sao Lục Huyền Lâm lại tính toán với ông ta chứ? Trịnh Khôi bực bội vò đầu bứt tóc. Nếu không giành được thương vụ mua bán này, khoản tiền mà công ty ông ta bị thiệt hại không chỉ mấy trăm triệu thôi đâu!
Trịnh Khôi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trịnh Uyển Khanh đang ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha ăn bánh mì. Trong lòng ông ta bỗng giật thót, sao lại quên mất bà cô này nhỉ?
Ông ta nhanh chóng bước qua ban công đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Uyển Khanh. Hai mắt sáng ngời nhìn cô ta chằm chằm rồi nói: “Uyển Khanh à, con cũng biết công ty của ba xảy ra vấn đề rồi đúng không? Bây giờ chỉ có con mới có thể giúp được ba thôi!”
Trịnh Uyển Khanh bị ông ta làm cho giật mình, sao lại cầu cứu đến tận chỗ cô ta rồi: “Tuy con cũng muốn giúp đỡ nhưng con chưa từng tiếp xúc với chuyện của công ty ba mà.”
“Anh nói linh tinh gì thế, sao Uyển Khanh hiểu được việc kinh doanh của công ty chứ?” Tiêu Hà lập tức cảnh giác, sợ Trịnh Khôi lại suy nghĩ lệch lạc gì đó.
“Không phải ba nói linh tinh, người có thể cứu ba và công ty chỉ có con gái cưng của ba mà thôi. Cứ coi như ba cầu xin con, con giúp ba chuyện này đi!”
Trịnh Khôi lôi bài tình cảm ra để nói lý, vành mắt còn hơi ươn ướt. Trịnh Uyển Khanh sợ hãi dáng vẻ này của Trịnh Khôi.
Cô ta vội vàng đỡ lấy Trịnh Khôi rồi an ủi: “Ba cứ nói đi, chỉ cần con có thể làm được.”
Nếu Trịnh Khôi ngã ngựa, cô ta và Tiêu Hà sẽ không thể nào lo được cho bản thân mình. Trịnh Uyển Khanh vẫn hiểu được đạo lý châu chấu trên cùng một sợi dây.
Tiêu Hà nhíu chặt mày, bà ta thầm hạ quyết tâm, nếu tên Trịnh Khôi không đứng đắn này đưa ra bất kỳ đề nghị kỳ quái nào, bà ta nhất định sẽ lấy chổi đuổi ông ta ra ngoài.
Trịnh Khôi thấy Trịnh Uyển Khanh gật đầu, lập tức vui mừng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô ta: “Ba muốn con đi tìm Lục Huyền Lâm cầu xin cho ba, để cậu ta giơ cao đánh khẽ cho ba một con đường sống.”
Có lẽ Lục Huyền Lâm không có ý đuổi cùng giết tận, nhưng những doanh nhân này đều là đám người gặp gió đẩy thuyền. Người nào mà chẳng muốn trèo lên cây đại thụ nhà họ Lục? Ai sẽ quan tâm đến việc Trịnh Khôi còn sống hay chết chứ?
Nói thế nào thì Trịnh Uyển Khanh cùng từng có mối quan hệ tốt với Lục Huyền Lâm. Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, chỉ cần Lục Huyền Lâm chịu giơ cao đánh khẽ, ông ta vẫn sẽ còn đường sống.
Trịnh Khôi tính toán rất vẹn toàn, nhưng ông ta lại nhìn thấy nụ cười khổ cùng vẻ bất đắc dĩ chưa từng xuất hiện trên mặt của Trịnh Uyển Khanh.
Nếu cô ta chia tay trong vui vẻ với Lục Huyền Lâm thì có lẽ anh sẽ nể mặt thời gian tươi đẹp trước đây mà tha cho Trịnh Khôi. Nhưng trước đó cô ta lại làm ra những chuyện kia.
Sao Trịnh Uyển Khanh còn có thể vác mặt tới tìm Lục Huyền Lâm được?
“Bản thân anh không có bản lĩnh thì cũng đừng lôi con gái tôi ra để lợi dụng. Lúc đầu tôi bảo anh ly hôn với bà ta thì anh cứ lải nhải không muốn ly hôn. Bây giờ anh lại bắt Trịnh Uyển Khanh giúp mình, còn đi tìm Lục Huyền Lâm, sao người ta có thể giúp anh chứ?”
Tiêu Hà tức run lên, trước đây Trịnh Uyển Khanh của họ đã phải chịu bao nhiêu đau khổ cùng giày vò. Bây giờ Trịnh Khôi lại bắt con bé đi tìm Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh biết ném mặt vào đâu đây?