“Tần Dao, sao tài liệu này của cô lại thiếu số trang? Còn cả nội dung bị lặp lại nữa, đây là lần thứ mấy rồi?” Một ngày nay, tâm trạng của Lý Tang Du đã mệt mỏi đến không thể nhịn nổi lửa giận nữa.
Một người hai người làm sai còn chưa nói, bây giờ ngay cả người trong phòng cô cũng chống lại cô.
“À, là tôi không chú ý.” Tần Dao bày ra vẻ mặt không quan tâm.
“Sửa lại hết ngay cho tôi. Một chuyện như vậy cũng không làm được, cô còn có thể làm gì? Làm được thì làm, không làm được thì cuốn gói đi đi.” Lý Tang Du cao giọng, từ giọng điệu nghiêm khắc đến câu từ đến là cố ý.
Nếu cứ như vậy, cô không phiền chết cũng phải tức chết.
Cho nên trước hết phải giết gà dọa khỉ!
Lý Tang Du nói vậy, dù là người có da mặt dày như tường cũng không chịu được, sắc mặt Tần Dao tức khắc trở nên khó coi: “Oa, Nhóm trưởng Lý, cô đây là đến thời mãn kinh à? Chính cô bị vào lãnh cung cho nên đến tìm chúng tôi trút giận?”
Lý Tang Du nhíu mày, cái cô chờ chính là hiệu quả như vậy: “Cho dù tôi vào lãnh cung thì tôi cũng là phi tử, còn cô, cô là cái thá gì?”
Bị nói như vậy, Tần Dao xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, người trong phòng đều đang nhìn, nói thế nào cũng không thể chịu mất mặt được, cô ta đành bất chấp, nói lời châm chọc: “Thật sự coi mình là phi tử? Nhiều nhất cô cũng chỉ là phượng hoàng hoang, dựa vào kỹ năng giường chiếu để chiếm được cái chức trưởng nhóm nhỏ thôi. Nếu tổng giám đốc thật sự nhìn trúng cô, sao không cho cô làm giám đốc? Dựa vào chút sắc mà bò lên, cô có tư cách gì nói tôi?”
Lý Tang Du cười lạnh: “Có bản lĩnh cô cũng dựa vào nhan sắc rồi ngồi lên đầu tôi, tôi nhận thua! Không được thì im mồm, làm việc tốt cho tôi, nếu không…”
“Đuổi việc!” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không có độ ấm chợt vang lên.
Tất cả mọi người đang nhìn Lý Tang Du và Tần Dao cũng đồng thời xoay người nhìn về phía cửa, kể cả Tần Dao.
Chỉ riêng Lý Tang Du là không chuyển tầm mắt, giọng nói này rất quen thuộc đối với cô.
Không biết Lục Huyền Lâm đứng ở cửa phòng tài liệu từ khi nào, phía sau anh còn có không ít giám đốc các phòng ban khác, xem dáng vẻ này, chắc là đi tuần tra theo thường lệ rồi tới phòng tài liệu .
Đột nhiên nhìn thấy boss xuất hiện, tất cả mọi người hoảng sợ, sắc mặt Tần Dao trắng bệch, hối hận ra mặt.
Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, cô ta vì nhất thời lanh mồm lanh miệng, trở thành con chim đáng buồn này.
Lục Huyền Lâm đi vào, mỗi bước đến như bàn tay to nắm chặt lấy trái tim từng người ở phòng tài liệu , anh càng đến gần, trái tim mỗi người đều không ngừng thắt chặt.
Anh đi đến trước mặt Tần Dao thì dừng lại híp mắt nhìn cô ta, quanh Tần Dao như bị khí lạnh bao trùm.
“Nói lại lời cô vừa nói lần nữa.” Đôi môi mỏng của Lục Huyền Lâm hé mở, lời nói không nặng không nhẹ.
Nhưng rơi vào tai Tần Dao lại đinh tai nhức óc như sấm sét đánh ngay trên đỉnh đầu, sợ tới mức đôi môi tái nhợt, một lúc sau mới run rẩy nói được một câu: “Tổng, tổng giám đốc, tôi, tôi sai rồi…”
“Lục Thị không cần nhân viên không có tốt chất như vậy, bắt đầu tư bây giờ, cô bị đuổi việc!”