Do dự một lát, A Minh vẫn quyết định giấu giếm: “Xin lỗi chủ tịch, tình hình cụ thể tôi không biết. Lúc trò chuyện điện thoại với tổng giám đốc, tôi mới đoán là anh ấy bị tai nạn xe.”
Sau khi ca phẫu thuật được tiến hành khoảng hai tiếng trong phòng cấp cứu, bác sĩ bước ra với vẻ kiệt sức.
Mọi người đều quây lại, vẻ mặt Lục Hương Cầm căng thẳng, hỏi đầu tiên: “Tình hình cháu trai tôi có ổn không?”
Bác sĩ biết nhóm người này rất giàu có, bởi vậy cũng lấy lại tinh thần, kiên nhẫn trả lời.
“Anh Lục đã qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ cần sau này đảm bảo nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ có thể được xuất viện.”
Mẹ Lục cầm khăn che miệng, mắt lại đỏ hoe: “Cảm tạ ông trời phù hộ cho Huyền Lâm nhà con không sao.”
Bà ta vừa nói vừa bi thương, gục vào lòng ba Lục nghẹn ngào khóc không ngừng.
Mọi người nhìn cũng cảm thấy buồn theo, bầu không khí chợt trở nên trầm xuống.
Hốc mắt ông cụ rưng rưng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Liệu có để lại di chứng gì không, tôi thấy lúc nó được đưa vào toàn là máu.”
“Chuyện này còn phải xem sau này tĩnh dưỡng thế nào, không làm việc quá nặng nhọc thì chắc sẽ không để lại di chứng gì.”
Nói ra cũng nguy hiểm, trước đó anh ta cũng thấy một bệnh nhân gặp tai nạn xe khác, tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều.
“Còn nữa, anh ấy bị thương ở trán khiến não bị chấn động, sau khi tỉnh lại đừng khiến cảm xúc anh ấy bị kích động.”
Lục Hương Cầm bị bốn chữ não bị chấn động làm cho sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không đâu, tránh để cảm xúc kích động, nghỉ ngơi cho tốt là được.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.
Vẻ mặt ông cụ uy nghiêm gõ gậy: “Mấy đứa tránh ra cả đi, để bác sĩ đi nghỉ ngơi.”
Dứt lời, lại ra hiệu bằng ánh mắt cho cấp dưới, cấp dưới đó và bác sĩ cùng nhau khuất xa khỏi hành lang.
Đồng hồ trên tường bệnh viện chỉ số năm, sức khỏe ông cụ từ trước tới nay không tốt, Lục Hương Cầm dìu ông cụ về nhà trước, để lại ba Lục và A Minh ở lại trông chừng.
Hơn một tiếng sau, Lục Huyền Lâm được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU, mẹ Lục và ba Lục cũng chuyển từ ghế dài trên hành lang vào phòng khách trong phòng VIP.
Mẹ Lục vẫn thút thít không ngừng, khóc đến nỗi đôi mắt luôn được chăm sóc cẩn thận sưng như quả hạch đào, nghe nói con trai không sao mới ngừng khóc.
Tuy rằng ba Lục không nói gì, cũng không rơi một giọt nước mắt nào nhưng từ lúc vào bệnh viện, lông mày ông chưa từng giãn ra.
Y tá đi tới gõ cửa tiến vào, trong tay cầm xe điều khiển từ xa và búp bê.
Bọc giấy đóng gói cẩn thận dính chút máu, y tá chủ động vứt gói giấy ra.
“Đây là đồ nhặt được, tôi mang tới cho mọi người.
Mẹ Lục nghi hoặc hỏi: “Đây đâu phải của chúng tôi?”
Sao Huyền Lâm lại có đồ như thế này? Mẹ Lục cầm búp bê lên xem, khi bà ta đi dạo trung tâm thương mại có từng mua cho cháu gái của bạn, khi đó bà ta còn khen đáng yêu.
A Minh đứng bên cạnh, thấy đồ chơi trên bàn, đồng tử đột nhiên co lại.
“Đây không phải đồ của con trai tôi.” Ba Lục cũng có chút nghi hoặc.
Y tá kia lắc đầu: “Là đồ của anh ấy đấy ạ, chúng tôi không nhầm lẫn đâu.”
“Vậy thì… cứ đặt ở đây đi.”
Ba Lục giải quyết nhanh gọn, đợi y tá rời đi mới lên tiếng nói: “Sao Huyền Lâm lại mua những món đồ này?”
Nhìn là biết mua cho trẻ con, ô tô điều khiển từ xa là mua cho bé trai, búp bê thì khỏi phải nói, là mua cho bé gái.
“A Minh, cậu đi theo Huyền Lâm suốt, cậu nói xem.” Ba Lục đặt búp bê lên bàn.
Thật sự không hiểu nổi, bà ta nhớ là trước đây Huyền Lâm không thích trẻ con, sao bây giờ lại…
A Minh bị nhắc tên, gãi đầu tỏ ra không biết: “Tôi cũng không biết nữa, lúc tổng giám đốc nói chuyện với tôi, bảo mình đang ở đó, cụ thể vì sao thì tôi cũng không biết.”
Làm sao anh ta dám nói với bà chủ rằng đây là quà mua tặng hai bé cưng của Lý Tang Du chứ? Bà chủ chắc sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Ngay cả ông cụ còn không biết Lý Tang Du còn sống đâu.
“Thôi bỏ đi, đừng hỏi nhiều, mọi chuyện đợi Huyền Lâm tỉnh lại sẽ biết ngay thôi.”
Ba Lục cũng không suy đoán nhiều, lúc này A Minh mới thở phào một hơi.
Nhưng anh ta nhìn đồ chơi trên bàn, trong lòng lại không bình tĩnh nổi.
Khoảnh khắc tổng giám đốc xảy ra tai nạn vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt. Khi đó, tổng giám đốc đang mải suy nghĩ xem đối tượng Lý Tang Du sắp kết hôn có phải người đáng tin hay không.
Mua quà đáng yêu như vậy, lại không thể đưa tặng tận tay.
Hiện giờ cũng vì những thứ đó nên tổng giám đốc mới xảy ra tai nạn xe. Anh ta có nên báo chuyện tổng giám đốc bị tai nạn xe cho Lý Tang Du biết không?
Nhưng lại nghĩ tới lời dặn của bác sĩ, tốt nhất anh ta không nên để tổng giám đốc bị kích động.
Thôi đi vậy. Giữa tổng giám đốc và Lý Tang Du không thể có thêm vết nứt nào nữa.
Lý Tang Du bận rộn cả buổi chiều, cô hơi uể oải nên đã quyết định tới phòng trà pha ly cà phê.
Lấy ly sứ của mình ra, chuẩn bị hòa cà phê vào, bỗng nhiên cô cảm thấy tim đập dồn dập, tay cầm ly không chắc làm rơi vỡ tan.
Đúng lúc gặp đồng nghiệp bướcc vào: “Tang Du, cô sao vậy? Không khỏe sao?”
Một lúc lâu sau, Lý Tang Du mới bình ổn lại, cô lắc đầu ý bảo mình không sao: “Không sao, chắc là tụt huyết áp thôi.”
Cô cầm chổi quét dọn mảnh vỡ trong phòng trà, trong lòng còn cực kỳ khó hiểu khi đột nhiên tim lại đập nhanh.
Thật ra, hôm nay đã xảy ra tình trạng này một lần rồi, chính là lúc đón con tan học nhìn thấy vụ tai nạn xe.
Lý Tang Du thấp thỏm quay về bàn làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống đã có người gọi tên cô.
“Lý Tang Du, tổng giám đốc bảo cô tới phòng làm việc.”
“Tới ngay đây.”
Vào phòng, trên mặt tổng giám đốc đã nở sẵn nụ cười.
“Tang Du, dạo này rảnh có thể giúp tôi hợp tác lồng tiếng cho một công ty mấy ngày được không? Nhân viên lồng tiếng công ty họ bị ốm không thể làm việc, trùng hợp giọng cô rất giống cô ấy, muốn mời cô thử xem.”
Lý Tang Du nghĩ đến hai bé cưng của mình, vừa định từ chối khéo, ai ngờ tổng giám đốc đã lên tiếng trước.
“Tôi biết cô có một cặp song sinh cần chăm sóc, cô đi hai ba ngày là được, có việc gấp thì có thể về ngay.”
Đã nói tới mức này rồi, một nhân viên mới như Lý Tang Du không thể không biết điều được.
“Vâng ạ, Tổng giám đốc.” Lý Tang Du gật đầu đồng ý, trong lòng còn đang suy nghĩ nên sắp xếp cho Mộ Mộ và Tịch Tịch như thế nào.
“Công ty đó ở quận Đông Thành…”
Quận Đông Thành? Tim Lý Tang Du đập lỡ một nhịp, đó là phạm vị của Tập đoàn Lục Thị, lần này cô tới quận Tây Thành của thành phố A, nên không sợ gặp phải Lục Huyền Lâm, nhưng lúc này phải tới quận Đông Thành, địa bàn của Lục Huyền Lâm, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút băn khoăn.
Nhưng vừa rồi đã đồng ý, cũng không tiện thay đổi.