Lục Huyền Lâm tức đến mức nổi đầy gân xanh, nếu không phải nể tình cô đang bị ốm thì anh đã sớm lôi cô xuống giường rồi tống cổ ra ngoài rồi.
Anh ngần ngừ một lúc lâu rồi mới xoay người đi ra ngoài.
“Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên.
Trong chăn ngập tràn hương vị của anh khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô thử gượng dậy, nhưng thân thể suy nhược khiến cô vừa ngồi dậy đã không chịu nổi mà nằm thụp xuống: “Từ lúc nào mà mình lại biến thành yếu ớt thế này…”
Hai năm liều mạng gắng gượng khiến cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bị đánh bại, thật không ngờ lần này lại vì bị bệnh mà sụp đổ.
Lúc yên tĩnh lại rất dễ nảy sinh những suy nghĩ linh tinh, bị bệnh lại càng khiến cô trở nên yếu đuối, cô chợt nghĩ đến người cha hết mực thương yêu của mình.
Bất chợt trong lòng nổi lên một trận chua xót, hốc mắt đỏ ửng, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, rơi xuống chiếc gối trắng phau.
“Lý Tang Du , mày không được khóc, sốt thì có làm sao, mau dậy làm việc thôi.” Cô tự cổ vũ trong lòng, sau đó cắn răng cố gắng ngồi dậy cho bằng được.
Vừa ngồi dậy, cơn chóng mặt lập tức bủa vây quanh đầu cô.
Cô vội nhắm mắt lại, đợi cho cơn choáng váng qua đi, sau đó mới từ từ nằm trở lại.
Vì để che giấu bệnh trạng, nên hôm nay cô cố ý trang điểm đậm một chút, nhìn qua cũng có chút tinh thần hơn.
Đến phòng khách, không thấy bóng dáng Lục Huyền Lâm đâu, cô ôm vận may dùng hết sức mình có và chạy thật nhanh về phía cửa.
Đột nhiên, có một bóng người chặn đường cô.
“Cậu chủ có lệnh, cô không được phép ra ngoài.” Người vừa lên tiếng chính là dì Vương, người làm có lịch sử lâu đời nhất nhà họ Lục và cũng là người không ưa Lý Tang Du nhất.
“Cái gì?”
Lý Tang Du sững sờ: “Vì sao chứ?”
“Tôi chỉ là một người làm, nên nếu muốn biết nguyên nhân thì tự đi mà hỏi cậu chủ.” Vẻ mặt Dì Vương hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
“Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, đi một lúc rồi sẽ trở về ngay.” Dì Vương không trả lời cũng chẳng nhường đường, một bộ dáng tôi không cho cô đi đấy.
Lý Tang Du lấy điện thoại ra, đang muốn gọi cho anh thì mới nhớ ra mình không lưu số trong điện thoại.
“Tôi muốn gọi điện cho cậu chủ của mấy người.” Lý Tang Du đưa ra mệnh lệnh đầu tiên kể từ trước đến bây giờ.
Dì Vương đứng nguyên tại chỗ rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho một người làm khác đi lấy điện thoại gọi.
Phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chống trộm chắc? Lý Tang Du trợn trắng mắt, bực bội trong lòng.
Một phút trôi qua, người làm vừa đi gọi điện quay trở lại nói với cô: “Mợ chủ, cậu chủ nói là không muốn tiếp điện thoại của cô.”
Đồ khốn!
Ngay cả cơ hội đàm phán cũng không cho, Lý Tang Du biết hôm nay e là mình không ra ngoài được rồi.