Trái tim của Lục Huyền Lâm ngay lập tức bị kéo lên.
Một người bác sĩ mặc áo blouse trắng mang khẩu trang đi đến: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Oành.” Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu óc mình như bị nổ tung, hoàn toàn không có cách nào để suy nghĩ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Anh cứ cứng người như thế, không hề động đậy, không có bất cứ cảm xúc gì.
“Cái gì?” Hét lên một tiếng, Lâm Hân vừa mới chạy vào bệnh viện không thể tin vào tai của mình, cô ta liều mạng bắt lấy bác sĩ: “Không thể nào, không thể nào đâu, chắc chắn bác sĩ đã nói sai rồi.”
Bác sĩ bình tĩnh gỡ tay Lâm Hân ra: “Cô Lý Tang Du bởi vì bị thương quá nặng, một phút trước nhịp tim đã dừng lại, sau khi kiểm tra cẩn thận thì không còn dấu hiệu của sự sống, đã xác nhận tử vong.”
“A...” Lục Huyền Lâm đột nhân nhiên lại hét lên: “Không thể nào, anh nắm lấy cổ áo của bác sĩ: “Con mẹ nó, anh lặp lại lần nữa cho tôi?”
Sắc mặt ông cụ Lục tái nhợt, che lấy lồng ngực mình.
Mẹ Lục vội vàng đỡ ông cụ.
“Có nói bao nhiêu lần cũng là như vậy thôi, Lý Tang Du đã chết rồi.” Bác sĩ đeo khẩu trang, lạnh lùng nhìn Lục Huyền Lâm: “Anh là người thân của người tử vong à?”
Câu này rất bình thường, nhưng lại làm Lục Huyền Lâm nghẹn lời đáp không được.
Nhìn xung quanh, tất cả mọi người ở đây đều không phải là người nhà của Lý Tang Du, thậm chí không có một chút quan hệ nào.
Thấy không có ai lên tiếng, bác sĩ mới kéo tay của Lục Huyền Lâm ra: “Nếu như các người đã không phải là người thân của người chết, tôi cũng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của các người.”
Lục Huyền Lâm nào chịu bỏ qua: “Cho tôi gặp cô ấy một lần.” Nói xong liền muốn xông vào trong phòng phẫu thuật.
Bị bác sĩ cản lại, vô tình nói: “Người mất thì cũng đã mất, anh có nhìn đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì, các người có yêu cầu gì thì đi mà nói chuyện với người thân của người đã mất, đây là bệnh viện, xin đừng lớn tiếng ồn ào.”
“Bốp.” Lục Huyền Lâm đấm vào mặt của bác sĩ.
Lục Huyền Lâm cứ bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, anh đã sớm đến giới hạn của cơn giận.
Bác sĩ bị đánh lùi về phía sau mấy bước.
“Huyền Lâm.” Ông cụ Lục lớn tiếng ngăn cản.
“Lục Huyền Lâm, đừng có đánh nữa, chị gái đã qua đời rồi, anh đừng làm phiền chị ấy nữa.” Trịnh Uyển Khanh rơi nước mắt giữ chặt Lục Huyền Lâm đang xúc động không thôi, bộ dạng như là khóc rất thương tâm.
Trịnh Uyển Khanh điềm đạm đáng yêu như thế này rơi vào trong mắt của Tiền An Na, cảm thấy cô ta có thể cầm cúp vàng giải thưởng Oscar.
Chẳng trách anh họ mình lại bị che mắt, đàn ông mà, đều thích những người phụ nữ yếu đuối.
Lục Huyền Lâm giận dữ quay đầu lại nhìn Trịnh Uyển Khanh: “Làm phiền hả? Cô ấy là vợ của của tôi, tôi vào xem cô ấy, đón cô ấy về nhà có cái gì mà không đúng?”
“Nhưng mà hai người đã ly hôn...”
“Tôi vẫn còn chưa ký tên.”
Một câu nói của Lục Huyền Lâm đã làm Trịnh Uyển Khanh chấn động ngơ ngác.
“Tôi vốn đã định vào ngày chúng ta đính hôn thì tôi sẽ ký tên, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Vợ của Lục Huyền Lâm tôi chỉ có một người, đó chính là Lý Tang Du.” Trong mắt Lục Huyền Lâm có một tia sáng kiên định.
“Sao.” Trịnh Uyển Khanh khó tin nhìn Lục Huyền Lâm, cô ta đã không còn nhận ra anh của hiện tại.
Lục Huyền Lâm của ngày xưa là một người dịu dàng, trong mắt chỉ có một mình cô ta, nhưng mà sau khi quay trở về, những thứ này đã dần dần không còn tồn tại nữa.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Lục Huyền Lâm làm cho kinh ngạc.
Trịnh Khôi rất tức giận, vừa muốn tiến lên hỏi Lục Huyền Lâm, lại bị Tiêu Hà kéo lại. Dựa vào sự hiểu biết của bà ta đối với Lục Huyền Lâm, bây giờ Lục Huyền Lâm thần trí không tỉnh táo, bọn họ có nói cái gì cũng vô dụng.
“Hối hận đã muộn màng!” Bác sĩ bị đánh một đấm vẫn là bộ dạng lạnh nhạt ấy, lời nói nói ra làm cho người khác không thoải mái, nhưng mà không có lý do để phản bác.
Lục Huyền Lâm không muốn phải nhiều lời với bác sĩ, anh vội vàng nhấc chân chạy vào trong phòng phẫu thuật, bác sĩ lại mở miệng nói: “Di ngôn cuối cùng của người đã chết chính là muốn một người tên là Lục Huyền Lâm cách cô ấy xa một chút, không cho phép anh ta nhìn cô ấy, không cho phép anh ta chạm vào cô ấy, để anh ta cút càng xa càng tốt.”
Tất cả mọi người đều nhìn vị bác sĩ này.
Đó là lời Lý Tang Du đã nói à?
Cho dù người nhà họ Lục có không thích Lý Tang Du thì cũng biết là cô sẽ không nói ra lời như thế, cho đến nay, Lý Tang Du đều nhẫn nhịn, im lặng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt mà xa lánh với nhà họ Lục.
Ghen ghét, thù hằn không phải là tính cách của Lý Tang Du.
Có lẽ là Lý Tang Du đã nói những lời có ý như thế này khi cô còn sống, không muốn gặp Lục Huyền Lâm, chết cũng không muốn để Lục Huyền Lâm nhìn mình. Chính vì vậy, có thể thấy được cô thất vọng về Lục Huyền Lâm đến nào.
Câu nói này của bác sĩ đã thành công đánh lùi xúc động muốn gặp Lý Tang Du một lần cuối cùng của Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm lập tức giống như mất đi sự sống cả người liền trở nên yếu xìu, sắc mặt tan thương, ánh mắt tan rã, ngơ ngác đứng đó giống như một khúc gỗ.
Đến lúc này, không có ai tiếp tục lên tiếng.
Còn có thể nói gì nữa đây, ở đây không có người nhà của Lý Tang Du, cô lại không muốn gặp người nhà họ Lục.
Nhà họ Trịnh cũng chẳng là cái thá gì.
Im lặng, không có người nào nói chuyện, ngoài phòng phẫu thuật trông vô cùng yên tĩnh.
Cũng chính bởi vì yên tĩnh, cho nên tiếng khóc đột ngột của người nào đó mới càng rõ ràng hơn.
“Cô là Lâm Hân đúng không?” Tiền An Na vẫn còn nhớ lần trước trong bệnh viện, cô ta giúp Lý Tang Du và Lâm Hân đánh cái đám người kia.
Lâm Hân đau khổ nhẹ gật đầu, cho dù có kìm nén tiếng khóc, nhưng mà tiếng khóc vẫn không hề giảm bớt, cô ta thật sự rất đau lòng.
Cô ta nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, giọng nói nghẹn ngào: “Tang Du, tôi đến trễ rồi, chị đừng chết, đừng chết mà...”
Tiếng khóc quanh quẩn trong không khí, làm tăng thêm bầu không khí tang thương.
Lâm Hân mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Huyền Lâm: “Cậu Lục, lòng của cậu thật là độc ác.”
Lúc này, trong đầu của Lục Huyền Lâm hoàn toàn trống trơn, mặt không đổi sắc, không có bất cứ biểu cảm gì với người ngoài.
“... cậu có biết không, Tang Du đang mang thai, đây chính là một xác hai mạng...” Đến lúc này, Lâm Hân cũng không còn giấu diếm nữa, người đã không còn, hà tất gì phải giấu diếm làm chi.
Một câu nói làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Giống như là một thanh kiếm bén nhọn đâm qua trái tim trống rỗng của Lục Huyền Lâm.
Đau, rất đau!
Trái tim trống rỗng đau đớn, máu không ngừng chảy ra, máu từ từ lấp đầy những nơi rỗng tuếch.
“Phốc.” Lục Huyền Lâm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Vốn dĩ sắc mặt của anh đã không bình thường, bây giờ lại càng tái nhợt đến trong suốt.
Trái tim Lục Huyền Lâm từ cô độc dần dần biến thành nổi giận, sau khi cô độc xong lại trở về cô đơn, bốn chữ một xác hai mạng làm sự cô đơn hàng hoàn toàn vỡ nát, đổi lấy chính là một vết thương nghiêm trọng mà mình không thể nhìn thấy.
Trịnh Uyển Khanh hoàn hồn, nhanh chóng đỡ Lục Huyền Lâm, lại bị anh đẩy ra.
“Cô gái, cô vừa mới nói cái gì vậy?” Bởi vì cái chết của Lý Tang Du, thiếu chút nữa là đã khiến bệnh tim của ông cụ Lục tái phát, ông gắng gượng hỏi.
“Tang Du đã mang thai, hơn ba tháng rồi, cô ấy không cho tôi nói cho các người biết.”
Ông cụ Lục há to miệng, lại không thể phát ra âm thanh nào, một lúc lâu sau mới có thể phun ra một câu: “Nghiệt tử, nghiệt tử mà! Ông còn có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên nhà họ Lục nữa chứ...” Lời còn chưa nói xong thì người đã ngã xuống, người nhà họ Lục vội vàng đỡ ông cụ, lớn tiếng gọi bác sĩ đến cấp cứu.
Ông cụ được đưa vào trong phòng cấp cứu, nhưng mà người ở ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ.
“Chị dâu ly hôn với anh họ trong tình huống mình đang mang thai?” Tiền An Na hỏi.
Lâm Hân nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Cậu Lục, anh đã cướp Tang Du từ trong tay của anh trai tôi, tại sao anh lại không trân trọng chị ấy, chị ấy kết hôn với anh hai năm, đã từng mang thai ba lần, nhưng không có lần nào có thể giữ được con, bây giờ ngay cả tính mạng của chị ấy cũng đã mất rồi. Rốt cuộc cũng không quấn lấy anh nữa, anh đã vui chưa?”