Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 171: Nợ đầm nợ đìa



Không ai dám động đến sổ cái trong cửa hàng ngoại trừ cửa hàng trưởng, với khí thế này của Lục Huyền Lâm thì đừng nói đến sổ cái, cho dù là sổ sách bán hàng thì người này cũng phải ngoan ngoãn nộp ra.

Lý Tang Du có khá nhiều đồ trang sức, nếu là cái khác thì không sao, nhưng chỉ có cái này thì không được. Nó kế thừa mối quan hệ giữa hai gia đình.

Chưa kể đến việc miếng ngọc này đã được lưu truyền từ thời xưa, chỉ với lý do đây là thứ Bùi Lâm tặng cho cô trước khi chết thì đã không thể đo được bằng tiền rồi!

Tại sao Lý Tang Du lại bán một thứ quan trọng như vậy đi? Anh không đoán ra được, lẽ nào bị cửa hàng này trộm mất?

Nhìn vào giá ước tính trên bảng giá, chỉ vỏn vẹn có chín con số.

Cửa hàng trưởng vội vàng ôm sổ quay lại đưa cho anh.

“Không biết nguồn gốc đồ trang sức mà cũng dám đi mua linh tinh à? Vợ tôi có chiếc hoa tai giống hệt thế này! Tôi không cần xem sổ sách gì hết, gọi người phụ trách của các anh đến đây.” Cơn giận xông lên đỉnh đầu, Lục Huyền Lâm không muốn xem sổ sách làm gì nữa.

“Hả... Tổng giám đốc Lục... Tôi chính là người phụ trách...”

“Tôi không nói cửa hàng trưởng như anh, tôi muốn nói tổng giám đốc công ty anh kìa!” Lục Huyền Lâm nheo mắt thành một vòng cung nguy hiểm, nhìn chằm chằm gương mặt biến sắc của cửa hàng trưởng.

“Tổng... Tổng giám đốc Lục, chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi không nhập chiếc hoa tai này! Là ngày hôm qua có một cô gái trẻ bán cho chúng tôi!” Hai chân cửa hàng trưởng mềm nhũn suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất. Nếu làm liên lụy đến công ty thì đừng nói cửa hàng sẽ khó giữ nổi, mà có thể anh ta còn phải gánh một khoản nợ nữa kìa.

“Một cô gái trẻ sao? Là ai?” Lục Huyền Lâm không cố ý làm cho đối phương khó xử, nhưng phải thế này thì người kia mới ngoan ngoãn nói ra sự thật.

“Đúng, đúng... Ngay tại đây, để tôi lật ra cho anh xem…”

“Tên cô ấy là Lý Tang Du...”

“Thật sự là cô ấy sao?” Lục Huyền Lâm nhỏ giọng nói thầm.

Cô ấy đã thực sự đến mức phải bán trang sức lấy tiền rồi sao? Lý Tang Du, sự kiêu ngạo thường ngày của cô đâu rồi?

Lục Huyền Lâm không thấy cô đeo hoa tai này được mấy lần, nghĩ lại thì thấy chỉ nhìn thoáng qua mà anh đã nhận ra vết xước trước đây trên hoa tai, vậy lúc trước anh đã quên mất điều gì? Anh thực sự không thể nhớ những gì đã xảy ra khi mình còn nhỏ.

“Tổng giám đốc Lục... Khách bán đồ cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không tiện hỏi quá nhiều. Anh xem, chúng tôi sẽ trả lại món trang sức này cho anh, được không? Cửa hàng nhỏ như chúng tôi cũng không dễ...”

Cửa hàng trưởng cũng là người trải đời, thấy Lục Huyền Lâm do dự lập tức nói thêm mấy câu lấy lòng.

“Được rồi, người phụ nữ đó còn bán đồ trang sức nào nữa không? Gói tất cả lại cho tôi, tôi mua hết!”

“Vâng, vâng, tôi sẽ đi gói cho anh ngay bây giờ.”

Một lúc sau, cửa hàng cầm theo một hộp đồ quay lại, Lục Huyền Lâm nhìn thấy tất cả đều là đồ trang sức của Lý Tang Du.

Cô ấy bị điên à?

“Tổng giám đốc Lục, ở đây vẫn còn số điện thoại của cô ấy. Anh có muốn gọi điện cho cô ấy hỏi thử không?”

“Không cần, tôi đi tìm cô ấy ngay đây.” Lục Huyền Lâm cầm hộp trang sức khá lớn đi ngay ra ngoài.

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Lục, lần sau lại đến...” Tiếng nói của cửa hàng trưởng ở phía sau nhỏ dần, trên lưng vẫn đang đổ mồ hôi lạnh, sau này còn gặp cảnh này nữa thì dù có được giá cao hơn nữa anh ta cũng không nhận.

Lục Huyền Lâm lên xe, suốt quãng đường vẫn nghĩ về chuyện của Lý Tang Du.

Nói cô thiếu tiền cũng không có gì ngạc nhiên, mấy năm nay cô không hỏi xin anh đến một đồng, cũng không chịu nhờ Lý Thụy Tường, làm sao có thể sống dựa vào đồng lương ít ỏi của mình được chứ?

Nhưng thế thì cũng không thể bán thứ quan trọng như vậy được, cô định cắt đứt quan hệ với tất cả mọi người sao?

Hừ! Vẫn là cái đức tính đó!

Số tiền bán đồ lần này bằng tiền lương mấy năm của cô, cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

...

“Lục Huyền Lâm, dì có một yêu cầu… Không biết có được không?” Tiêu Hà lộ vẻ xấu hổ.

“Dì nói đi ạ, chỉ cần nó nằm trong phạm vi của cháu thì cháu sẽ đồng ý.”

“Hình như dạo này Uyển Khanh tự trách bản thân quá mức, luôn suy nghĩ lung tung, chỉ nhìn cái cốc nước chị gái mình dùng khi trước mà cũng khóc cả nửa ngày trời, không ngừng tự trách bản thân đã làm tổn thương Tang Du, cho nên cháu xem cái biệt thự hướng biển kia...”

“Cháu biết rồi, dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ cưới Uyển Khanh. Và cháu cũng cho cô ấy dùng những gì tốt nhất, bệnh vô sinh của Uyển Khanh sẽ không chữa khỏi nhanh như vậy được đâu. Bây giờ cháu sẽ mua nhà rồi trang trí, chỉ cần bệnh của cô ấy tốt lên thì chúng cháu sẽ lập tức kết hôn chuyển vào đó ở.”

“...”

Lục Huyền Lâm đã nói đến đây rồi thì bà ta cũng không thể nói gì khác.

Lục Huyền Lâm thầm thấy buồn phiền. Bây giờ anh không muốn sống trong căn nhà mà Lý Tang Du từng ở, nhất là với Uyển Khanh.

Sớm muộn cũng sẽ kết hôn, sao cứ sốt sắng như vậy để làm gì?

“Uyển Khanh có thể cưới một người chồng tốt như cháu là ổn rồi, nỗi lo trong lòng dì cũng được giải tỏa, nhưng chỉ có điều...” Ánh mắt Tiêu Hà ưu sầu, trên mặt càng ngày càng nhiều nếp nhăn, nhìn qua có vẻ cuộc đời của bà ta rất thăng trầm: “Chỉ có điều Tang Du ấy à… thời gian tuổi trẻ đẹp đẽ nhất của con bé cũng sắp qua, sau này con bé phải làm sao đây…”

Tiêu Hà sụt sịt, hai mắt đã đỏ lên, như sắp khóc đến nơi.

“Dì không cần phải lo lắng về chuyện này đâu ạ. Điều kiện của cô ấy không tệ, ngoại hình cũng không kém hơn Uyển Khanh bao nhiêu, mà chú cũng sẽ giúp cô ấy thôi.”

Lục Huyền Lâm đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước Quách Sướng đến tìm anh, nói muốn mời anh đi ăn tối để bàn chuyện của công ty.

Chuyện của công ty sao? Ha ha! Tuy Lục Huyền Lâm hơi chậm tiêu nhưng cái chuyện đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra này thì anh hiểu.

Chẳng phải là muốn người chồng cũ là anh làm ông tơ bà nguyệt thôi sao? Anh không muốn nhúng tay vào chuyện vụn vặt như vậy, nếu có khả năng thì tự đi mà tán tỉnh Lý Tang Du đi, nhưng điều đó chắc chắn là không thể.

...

“Tổng giám đốc Lục, anh nghĩ sao về khu này? Biệt thự này là khu cao cấp, hướng nhìn ra biển, giao thông thuận tiện, không có nhiều người. Đặc biệt thích hợp cho hai người là Tổng giám đốc Lục và mợ Lục ở.” Người quản lý nói không ngừng, sau đó thì bắt đầu giới thiệu với mẹ con Tiêu Hà ở phía sau.

Lục Huyền Lâm xem như đã hiểu, người bán hàng nào cũng mồm mép tép nhảy, cứ vo ve như ruồi, chỉ hận không thể đập một phát chết ngay.

“Không cần bề ngoài xa hoa lộng lẫy làm gì, chỉ cần ở gần thành phố, có thể dễ dàng đi lại là được.” Lục Huyền Lâm có phần không kiên nhẫn cho lắm. Mấy ngày nay anh đã chán ngấy việc chạy đôn chạy đáo vì chuyện của Uyển Khanh rồi. Điều quan trọng nhất là mỗi lần đều gặp phải người giới thiệu như thế này.

“Vậy thì... khu này...”

“Dừng! Chọn cho tôi khu nhà tốt nhất ở đây là được!” Lục Huyền Lâm đang nhìn chằm chằm vào địa đồ trên tường suy nghĩ, mở miệng ngắt lời quản lý rồi đuổi anh ta sang một bên.

“Tốt nhất... Tổng giám đốc Lục, khu này là khu tốt nhất rồi, anh...” Quản lý không hề phàn nàn, ngược lại còn tươi cười đi tới gần.

Lục Huyền Lâm biết anh ta có tâm tư gì, liền lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong túi áo, viết nguệch ngoạc tên mình vào đó rồi ném cho anh ta: “Anh điền vào đấy xem bao nhiêu tiền, tôi đang bận xem, anh đừng có quấy rầy.”

“Vâng! Tổng giám đốc Lục.” Quản lý vui mừng khôn xiết, chỉ riêng tiền hoa hồng của khu biệt thự này thôi là đã đủ để anh ta ăn tiêu trong một năm rồi, không vui mới là lạ.

Lục Huyền Lâm quan sát một hồi rồi vẫy tay gọi anh ta đi tới.

“Tổng giám đốc Lục lại thích khu nhà nào nữa sao? Tôi có thể giảm giá cho anh.” Quản lý lập tức hùng hục chạy tới.

“Căn hộ này thuộc sở hữu của công ty anh à?”

“Vâng, đúng rồi ạ, nhưng Tổng giám đốc Lục, công ty chúng tôi đang có kế hoạch phá bỏ những ngôi nhà này. Bên này còn có những ngôi nhà tốt hơn đây. Anh có muốn xem thử không?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv