“Tôi thấy rất kỳ lạ, lúc những tin đồn dậy sóng khắp nơi trước đây, chưa từng thấy tổng giám đốc và Lý Tang Du xuất hiện cùng nhau trước mặt mọi người, bây giờ hình như thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc quên tài liệu, bây giờ hai người lại cùng nhau ra ngoài, họ không sợ vợ tổng giám đốc biết sao?”
“Việc này quả thực rất kỳ lạ, trước nay chưa từng gặp vợ tổng giám đốc.”
“Không ai biết vợ của tổng giám đốc xấu hay đẹp, giống như một người tàng hình vậy.”
……
Tập đoàn Lục thị có hai gara, một cái là để công ty và nhân viên dùng, cái còn lại là gara xe riêng của cá nhân Lục Huyền Lâm.
Người có tiền đều có sở thích sưu tập quái lạ, Lục Huyền Lâm cũng không ngoại lệ, anh thích xe, hễ xe nổi tiếng ra mẫu mới, anh nhất định sẽ mua điên cuồng.
Trong gara riêng của anh ở tập đoàn Lục Thị có bảy, tám chiếc xe xa xỉ mẫu mới, còn chưa tính xe trong gara tầng hầm của biệt thự.
Lục Huyền Lâm đưa Lý Tang Du lên một chiếc xe việt dã mới nhất màu xanh.
“Đi đâu thế?” Lý Tang Du hỏi.
“Nhà hàng đồ Âu Nha Đồ.”
Nghe vậy, Lý Tang Du ngây người, đó không phải là nhà hàng đồ Pháp mà Thời Nhiên Phong dẫn cô đi sao?
Anh ta muốn làm gì thế?
Chẳng trách anh mời cô ăn cơm, lẽ nào là vì chuyện lần trước?
Lục Huyền Lâm liếc Lý Tang Du vẫn đang ngẩn ra: “Cô biết đánh piano lúc nào vậy?”
“Hồi nhỏ đã biết rồi.”
Hôm đó thấy cô đánh piano, Lục Huyền Lâm thật sự thấy rất bất ngờ, kết hôn hai năm, anh chưa từng biết cô biết cái gì, thích ăn gì, thích mặc gì, thậm chí còn chưa từng cùng cô ăn một bữa cơm.
Tối hôm đó thấy cô cùng một người đàn ông ngồi đánh piano cùng nhau, đúng là khiến anh ta ghen đến muốn giết người.
“Sao bỗng nhiên anh lại muốn ăn cơm cùng tôi thế?” Lý Tang Du vẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
“…Coi như là đáp lại… tối qua.”
Ai đáp lại ai?
Lý Tang Du không rảnh nghĩ kỹ, trái tim nhói đau, cười nói: “Vậy tôi đúng là rẻ rúng nhỉ, một buổi tối đổi một bữa cơm.”
Lời này sao nghe có vẻ châm chọc như thế?
“Lý Tang Du, cô không nói chuyện thì sẽ chết à?”
“Không biết bữa cơm này của tôi so với những người phụ nữ khác từng lên giường của anh, là đắt hay là rẻ?” Lý Tang Du tiếp tục không sợ chết, hỏi.
“Kít!” Xe đột nhiên phanh lại.
Cũng may cô thắt dây an toàn, nếu không chắc chắn sẽ đập vào kính chắn gió, không hủy nhan sắc cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.
“Cái miệng này của cô không có cửa à? Nói chuyện cũng không dùng não?”