Lý Tang Du đứng bên ngoài văn phòng gõ cửa ba lần, bên trong trước sau vẫn không có động tĩnh gì, cuối cùng cô chỉ có thể đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào đã trông thấy Lục Huyền Lâm trợn mắt phẫn nộ nhìn cô: “Tôi không lên tiếng thì cô sẽ tiếp tục gõ cửa phải không?”
“Tổng giám đốc, đây là công ty không phải ở nhà, không chú ý hình tượng thì không biết tôi lại bị đồn thành thế nào nữa đâu.” Lý Tang Du không e ngại nói ra những lời trong lòng mình.
Mặc dù những lời đồn đại này không phải do anh tạo nên, nhưng cũng là kết quả do anh ở sau lưng châm ngòi. Sau việc xảy ra với Thái Vũ Hàng và Nhã Kỳ, bây giờ cô làm việc gì cũng rất dè dặt, cẩn thận.
Lục Huyền Lâm khẽ cau mày, ý cô là nói anh ném đá giấu tay sao?
“Có việc gì sao?” Lý Tang Du không biết đã muộn thế này mà vị tổng giám đốc Lục này còn gọi cô đến rốt cuộc là có việc gì.
“Không có việc thì không thể gọi cô đến sao?”
Lý Tang Du ngẩn người, anh thế này là mang cô ra làm trò đùa mà!
Nếu đã không có việc gì cô cũng lười phải nói nhiều, đêm qua bị dày vò đến mức bây giờ vẫn chưa thể hồi phục lại sức khỏe.
Ngược lại Lục Huyền Lâm thì tinh lực dồi dào, cứ như người hôm qua không phải là anh vậy.
Lẽ nào đây là điểm khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông sao?
Trông thấy sắc mặt của Lý Tang Du thật sự không được khỏe, Lục Huyền Lâm mới tốt bụng chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc: “Ngồi xuống!”
Lý Tang Du nghe lời ngồi xuống, đến bây giờ hai chân của cô vẫn còn uể oải.
“Rất hiếm khi cô có thể nghe lời như thế này.” Hôm nay Lục Huyền Lâm dường như đặc biệt thích nói chuyện với cô.
Lý Tang Du trợn mắt nhìn anh.
“Thái độ này của cô là như thế nào hả?”
“Thái độ của cấp trên và cấp dưới.”
“Ở đây chỉ có tôi và cô, có cần thiết phải giả vờ giả vịt không?”
“Tôi giả vờ còn không bằng anh đâu.”
“Cộp!” Lục Huyền Lâm đóng lại bản hợp đồng trong tay, cả người toát ra khí thế bức người.
Lý Tang Du nhịn không được phải lùi về sau, sợ bị vướng phải sự xui xẻo.
“Nói cho rõ ràng đi.”
Còn phải nói sao? Từng việc anh đã làm với cô, có việc nào không dồn cô vào đường cùng, trăm phần trăm là thái độ của tổng giám đốc đối với cấp dưới.
Vào lúc này, Lý Tang Du khá thông minh mà chọn cách giữ im lặng, bằng không nói gì cũng đều là sai.
“Trong mắt của cô tôi lại là người khiến người khác chán ghét đến vậy sao?”
“Làm sao có thể chứ, trong mắt mọi người tổng Giám đốc Lục là nam thần có thể hô mưa gọi gió, biết bao nhiêu cô gái muốn được leo lên giường của anh.”
Tuy anh không phải là người đàn ông độc thân giàu có, nhưng cũng là người đàn ông giàu có.
Lục Huyền Lâm dựa vào chiếc ghế da, thần sắc lười nhác, híp đôi mắt nhìn Lý Tang Du: “Cô không muốn sao?”
“Không muốn!” Cô mà muốn thì sẽ lãng phí hai năm trời ở cùng mái hiên với anh sao?