Cô ta tận mắt chứng kiến tổng giám đốc chèn ép Lý Tang Du, cái sự sảng khoái tận tâm cam đó khiến cô ta đời này không thể nào quên.
Khi cô ta định đi đến phòng làm việc để tố cáo Lý Tang Du thì điện thoại trên bàn vang lên.
“Alo?”
“Trương Ngọc sao? Tổng giám đốc nói hôm nay cho cả tập thể phòng tài liệu nghỉ một ngày.” Thư kí của tổng giám đốc nói ngắn gọn câu này xong thì tắt điện thoại cái rụp.
Trương Ngọc sững sờ nhìn điện thoại, tự dưng cô ta có một sự xúc động phải đập nát điện thoại.
“Nghỉ thì tại sao không nói sớm? Giờ đã là ba giờ chiều rồi, việc cần làm tôi cũng đã làm xong mà giờ bảo nghỉ sao?” Trương Ngọc gần như phát điên to tiếng hét lên trong phòng làm việc của phòng tài liệu.
Đáp lại cô ta là một sự yên tĩnh…
. . .
Lý Tang Du ngủ thẳng đến khi tỉnh lại. Ngay khi mở mắt, việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ.
Đồng hồ đang chỉ bảy giờ.
Cũng may, vẫn còn thời gian.
Lý Tang Du ngồi phắt dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cả người không có chút sức lực nào để đỡ cô ngồi được, thế là bỗng té xuống.
Sững sờ một lúc lâu mà cô cũng không biết mình bị sao nữa, nhưng hình như lúc vừa ngồi dậy cô cảm thấy cả người đều bị không khí lạnh tấn công.
Chỉ có một khả năng giải thích cho việc này đó là cô không mặc đồ. Bàn tay nằm trong chăn bất giác sờ lên người mình.
Đúng là cả người trần trụi.
Cô cũng không có thói quen ngủ trần.
Vậy nên cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua…
Đi hát karaoke, uống rượu… rồi vẫn uống rượu… Sau đó nhớ lại những điều vụn vặt… rồi sau đó là mơ một giấc mơ…
Nhưng tình hình lúc này là sao?
Lục Huyền Lâm! Chắc chắn là anh!
Nhưng cô làm sao về được? Tối qua rõ ràng cô đang ở phòng hát mà? Chẳng lẽ là đồng nghiệp đưa cô về?
Lý Tang Du lập tức phủ nhận khả năng này, trong tập đoàn Lục Thị không ai biết cô là vợ của tổng giám đốc cả.
Lý Tang Du nghĩ một lúc lâu mà vẫn nghĩ không ra, nên sau cùng đành từ bỏ.
Tiếng bụng sôi nhắc cô rằng mình đã đói, cô gắng gượng bước xuống giường một cách khó khăn để đi rửa mặt.
Đến khi đi ra phòng ngủ, rồi lại tới phòng khách, cô mới nhận ra tại sao mới sáu giờ mà trời không giống với trong tưởng tượng của cô!
Ngoài cửa sổ bên ngoài phòng khách không hề có cảnh tượng khi mặt trời ló dạng, mà lại trông như hoàng hôn khi mặt trời đang ngả về tây. Cô thắc mắc mở điện thoại lên.
Nhưng vừa nhìn đã khiến cô hết hồn.
Giờ là bảy giờ tối!
Rèm cửa phòng ngủ kéo lại, vậy nên khi cô nhìn chiếc đồng hồ không có số mà chỉ có kí hiệu, cô mới không nhận ra điều bất thường.