Cung Tiểu Khê lại bị đưa về biệt viện trên hồ. Hắn ở trong căn phòng mà Tư Đồ Lạc Kiếm sắp xếp, đường đường chính chính gỡ xuống mọi lớp giả trang đứng soi mặt trước gương. Trung thực mà nói hắn cũng là một mỹ nam tử đấy. Khuôn mặt cân đối không khuyết điểm này nếu đến thanh lâu thì dư sức cưa đổ cả hoa khôi đệ nhất. Thế mà, hắn lại phải chịu đau khổ vì tình. Lúc bị Tư Đồ Lạc Kiếm đuổi đi, hắn vẫn mặc hỉ phục. Trong cơn mưa đêm đó, hắn như một kẻ đánh mất linh hồn cứ lầm lũi đi về phía trước, đi cho tới lúc ngã quỵ bật khóc một trận lớn. Sau trận khóc oanh oanh liệt liệt đó, hắn tự nhủ với lòng: Hắn buông tay. Triệt để buông tay.
“Tiểu Khê!” Tư Đồ Lạc Kiếm bước vào gọi tên hắn. Hắn quay lại, thấy y đứng ngây ngốc ra đó một lúc, đột nhiên mỉm cười: “Khuôn mặt này dễ nhìn hơn nhiều.”
Cung Tiểu Khê đánh trống lảng sang chuyện khác. Hắn sờ sờ bụng nói: “Đói quá rồi, có gì ăn không?”
“Cũng đang định rủ ngươi đi ăn sáng.”
Cung Tiểu Khê theo Tư Đồ Lạc Kiếm đến chính sảnh. Hắn vừa ngồi vào bàn đã gắp lia lịa cho đến khi no bụng. Tư Đồ Lạc Kiếm không nói gì, đợi hắn ăn xong mới hỏi: “Đêm qua ngủ ngon không?”
“Cũng được. Sao ngươi không ở Tư Đồ gia mà lại ở chỗ này?”
“Mấy hôm trước đi tìm ngươi, ra vào phủ hoài không tiện nên tạm dọn đến đây. Giờ đã tìm được, hôm nay sẽ hồi phủ luôn.”
Cung Tiểu Khê cười nhạo: “Ngươi muốn gạt ai chứ? Có phải vì tìm ta bị ngũ bá phụ của ngươi mắng không? Ông ta từ nhỏ đến lớn đều không thích ta. Cho ta vào phủ sao? Chẳng khác nào là làm tổn thọ ông ta.”
Cung Tiểu Khê nói rồi quay sang nha hoàn hỏi: “Có rượu không?” Nha hoàn bối rối như nghe phải một điều cấm kỵ, liền lắc đầu. Cung Tiểu Khê chán nản hỏi Tư Đồ Lạc Kiếm: “Năm năm rồi, ngươi vẫn tuân thủ cái gia quy chết tiệt là không uống rượu ngoại trừ các ngày trọng đại ra hả?”
Tư Đồ Lạc Kiếm nói: “Rượu nhiều loạn tính. Ngươi cũng đừng nên lạm dụng quá.”
Cung Tiểu Khê ngồi khoanh tay trước ngực: “Được rồi, cái phần ăn uống tạm xem như xong đi. Cung Tiểu Khê ta không phải kẻ lật lọng, đã hứa với ngươi ba lần tìm được liền nghe lời ngươi, ta sẽ tuân thủ. Chỉ là, ngươi thành thật khai báo, ngươi dùng cách gì mà tìm được ta? Đừng nói ngươi có thần giao cách cảm với ta hay đại loại như vậy. Cung Tiểu Khê ta không tin đâu.”
“Ta dùng bướm.”
“Bướm?” Cung Tiểu Khê trừng y, cao giọng hỏi.
“Lúc điểm huyệt ngươi, ta có tranh thủ thoa một chút bột lên cổ ngươi. Lũ bướm ngửi được hương thơm sẽ chỉ ta tìm đến nơi ngươi trốn.”
“Biết ngay là ngươi có chiêu mà.”
“Cũng vì không muốn ngươi lại bỏ trốn thêm năm năm nữa.”
“Vì sao phải kéo ta về cho bằng được? Muội muội ta mất rồi, phụ mẫu ta cũng không có bắt ép gì ngươi. Ngươi thả ta đi là tốt cho cả đôi bên.”
“Ta nói rồi. Sự tình xảy ra đêm đó…ta phải chịu trách nhiệm.”
Cung Tiểu Khê sờ vào đầu, thật sự muốn nổ tung cả óc với tên này ghê. Vô tình, hắn nhìn thấy biểu cảm ngượng ngập trên khuôn mặt nha hoàn. Ngượng là phải rồi. Có ai lại đi nói chuyện nhạy cảm như thế giữa ban ngày ban mặt mà không hề nhíu mày lấy một cái như y?
“Được được, thua thì chịu thôi, không bàn đến nữa.”
Tư Đồ Lạc Kiếm chuẩn bị xe ngựa đưa cả hai về Tư Đồ phủ. Phủ này chia làm bốn khu. Tư Đồ Lạc Kiếm ở Tây Viện. Đại ca y Tư Đồ Thạc Lưu ở Đông Viện. Tình cảm giữa huynh đệ bọn họ phải dùng ba chữ “cực kỳ tệ” để miêu tả. Ngũ bá phụ của y Tư Đồ Thoại Lương ở Nam Viện, còn thất bá phụ Tư Đồ Bạch Kỳ ở Bắc Viện. Phụ mẫu y mất sớm, từ nhỏ Tư Đồ Lạc Kiếm và Tư Đồ Thạc Lưu đều do hai vị bá phụ nuôi nấng và dạy dỗ. Tư Đồ gia coi trọng nhất là võ, mà Tư Đồ Thạc Lưu vì sinh non nên thể chất yếu ớt không thể luyện võ, chức vị thành chủ không cần tranh giành cũng đến tay Tư Đồ Lạc Kiếm. Năm năm trước lúc Cung Tiểu Khê bỏ đi, Tư Đồ Lạc Kiếm mới vừa kế nhiệm chức vị này từ Tư Đồ Thoại Lương. Ai cũng nói Tư Đồ Lạc Kiếm tuổi trẻ khó đảm đương trách nhiệm to lớn, nhưng mà Tư Đồ Thoại Lương lại vô cùng tin tưởng vào tài năng của y. Cung Tiểu Khê đi năm năm, ngày trở về thấy rõ là Tư Đồ Lạc Kiếm làm thành chủ cũng oai phong ra phết. Thiên Du Thành dưới sự cai quản của y cũng có thể tính là vùng trời nhỏ mưa thuận gió hòa, do đó cái đám nhân sĩ giang hồ kia mới rảnh rỗi ngồi buôn chuyện như thế.
Cung Tiểu Khê biết chỗ ở của Tư Đồ Lạc Kiếm. Hắn đang định đi thẳng tới Tây Viện thì bị Tư Đồ Lạc Kiếm nắm cổ áo lôi lại, nói: “Đi thỉnh an trưởng bối trước.”
Hắn cười cười, miễn đi cho, ngũ bá phụ của y thực sự rất căm ghét hắn.
“Trưởng bối của ngươi thì ngươi thỉnh an đi. Ta biết đường, tự ta về Tây Viện chờ ngươi là được.”
“Giờ họ cũng là trưởng bối của ngươi. Ta đã thông báo trước một tiếng là hôm nay sẽ dẫn ngươi về.” Tư Đồ Lạc Kiếm tuyên bố một cách chắc nịch. Cung Tiểu Khê bí lối, bị y kéo như xác chết đến đại sảnh.
Ở hàng ghế gia trưởng đối diện cửa ra vào, Tư Đồ Thoại Lương ngồi bên phải, Tư Đồ Bạch Kỳ ngồi bên trái. Phu thê của Tư Đồ Thạc Lưu ngồi dãy ghế phía dưới, cùng bên với Tư Đồ Thoại Lương. Cái chuyện ra mắt trưởng bối thế này là điều mà Cung Tiểu Khê ghét nhất. Thật ra đều biết nhau cả rồi thì cần gì phải ra mắt? Lại nói, ánh mắt Tư Đồ Thoại Lương nhìn hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn không phải lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử, nhưng chắc chắn ông ta đang nghĩ tại sao hắn không biến mất khỏi thế gian này luôn cho rồi?
Tư Đồ Lạc Kiếm cúi người hành lễ với hai vị bá phụ của y: “Ngũ bá phụ, thất bá phụ, Tiểu Khê đã trở về rồi.”
“Về là tốt. Mấy năm qua cháu sống thế nào?” Tư Đồ Bạch Kỳ hỏi. Cung Tiểu Khê cũng hành lễ cho phải phép rồi nói: “Cháu cũng ổn.”
Tư Đồ Bạch Kỳ trái ngược với Tư Đồ Thoại Lương là người khá dễ tính. Ông theo đuổi đạo thuật nhiều năm nhưng chưa có được thành tựu gì, ngày thường cũng hiếm khi xuất đầu lộ diện.
“Tiểu Khê, đệ trông có vẻ gầy hơn rồi.” Tư Đồ Thạc Lưu nhìn hắn nói.
Cung Tiểu Khê gật đầu cho có. Ăn gió nằm sương bao năm ở đại mạc đương nhiên không thể nhàn hạ bằng lúc hắn làm thiếu gia ở Cung phủ. Bất quá, hắn quen rồi. So với việc gặp lại Tư Đồ Lạc Kiếm, hắn cảm thấy cuộc sống kia còn thoải mái hơn nhiều.
Tư Đồ Thạc Lưu kéo thê tử y Hà Hoan đến giới thiệu một chút với hắn, nói rằng bọn họ vừa cưới chưa đến hai năm. Hắn khách sáo gọi một tiếng đại phu nhân. Tư Đồ Lạc Kiếm chỉnh lại: “Đại tẩu.”
Cung Tiểu Khê méo mặt. Đừng nghĩ Tư Đồ Thạc Lưu chào hỏi hắn thì bình thường quan hệ giữa họ thân thiết gì lắm. Hắn chỉ thân với một mình Tư Đồ Lạc Kiếm mà thôi. Nếu như có tình cờ gặp gỡ Tư Đồ Thạc Lưu cũng chỉ gọi đại công tử, nhưng giờ phải gọi thê tử y là đại tẩu, nghe cứ ái ngại thế nào ấy.
“Đại tẩu.” Cung Tiểu Khê nhắm mắt gọi đại, lại nghe vị đại tẩu này cười bảo: “Đều là người một nhà, về sau đệ cần gì thì cứ nói với ta.”
“Ân!”
Tư Đồ Thoại Lương từ nãy giờ vẫn ngồi im như pho tượng, chợt lên tiếng hỏi: “Đã đi gặp phụ mẫu của ngươi chưa?”
Cung Tiểu Khê mắng thầm. Lão già này lúc nào mở miệng cũng chỉ biết chọt ngay điểm khó xử của hắn. Tư Đồ Lạc Kiếm trả lời thay: “Là do cháu sơ sót, vừa tìm được Tiểu Khê đã dẫn ngay về đây. Lát nữa cháu sẽ cùng Tiểu Khê đến Cung gia.”
“Tự ý bỏ nhà bấy lâu để phụ mẫu lo lắng. Còn không mau đi nhanh, lẽ nào muốn để Cung gia bên đó trách Tư Đồ gia chúng ta chẳng biết phép tắc gì?”
“Vâng, bọn cháu đi ngay.” Tư Đồ Lạc Kiếm kéo tay Cung Tiểu Khê. Cung Tiểu Khê nghĩ đi cũng tốt, thật ra hắn khó chịu từ lúc bước vào cửa nhà này cho đến giờ. Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn cái mặt chán nản của hắn, nói:
“Sau này ngươi ở Tây Viện cùng ta, sẽ không thường gặp gỡ họ. Chỉ cần chịu đựng hôm nay thôi.”
Cung Tiểu Khê hất cằm lên khinh bỉ y: “Nguyên Đán, Đoan Ngọ, Trung Thu, Trùng Dương,…một năm có nhiều lễ tết như vậy, mà nhà ngươi hễ có lễ tết đều tập họp lại với nhau, nói cái gì quy củ tổ tiên. Ngươi còn dám bảo là không thường gặp sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm im lặng. Cung Tiểu Khê quay mặt sang hướng khác. Bị hắn nói trúng tim đen nên mới im lặng sao?
Lát sau, khi đã lên xe ngựa, Tư Đồ Lạc Kiếm mới hỏi: “Ngươi không thích người nhà của ta đến vậy?”
Cung Tiểu Khê vô cùng thẳng thắn nói: “Không thích. Đại ca ngươi làm như quân tử lắm nhưng lúc nào cũng nghĩ cách kéo ngươi xuống nước, thế nên mới…” Thế nên mới phục dược vào rượu hỉ của Tư Đồ Lạc Kiếm, ý muốn biến ngày đại hôn của y thành trò cười. Nếu năm đó y không gắng gượng vào đến hỉ phòng mà hồ đồ tìm đại một ai đó giải tỏa, thì chẳng khác nào tự hủy đi thanh danh. Có điều, chuyện này vô tình liên lụy hắn. Hắn không tiện vạch trần ra đến cùng, mà né tránh sang cái khác: “Còn ngũ bá phụ của ngươi, cứ mở miệng là văn chương lễ nghĩa, ta không hiểu cái gì hết. Lúc nãy ông ta không đuổi thẳng ta ra cửa đã coi như nhân nhượng tột cùng rồi.”
Tư Đồ Lạc Kiếm lại im lặng.
“Ngươi nói…ta nói không đúng sao?” Cung Tiểu Khê sấn tới hỏi.
Xe ngựa đột ngột dừng gấp. Cả người hắn đổ nhào vào vòng tay che chắn của Tư Đồ Lạc Kiếm. Hắn đang tức tối nên hất tay y ra, hỏi phu xe: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phu xe rối rít xin lỗi rồi nói có một đàn dê vừa đi ngang qua. Cung Tiểu Khê ngồi thẳng người lại, hậm hực cho đến lúc tới Cung phủ vẫn chưa thôi.