Lúc Cư Mộc Nhi trở lại buồng nhỏ trên tàu, các Hoa nương đã lui ra hết.
Lúc này một vị nhạc công Tây Mẫn quốc đang khoe khoang tài chơi cầm, Cư Mộc Nhi ngồi xuống bên cạnh Long Nhị, vừa khéo người nọ vừa cầm xong. Tiếng cầm của người đó vừa dứt, người khác bắt đầu đánh luôn, rất có ý đọ sức.
Tiếng cầm này, Cư Mộc Nhi vừa nghe đã biết, là của Tiền Giang Nghĩa.
Càng là người thích nghiên cứu kỹ thuật chơi cầm, càng có thủ pháp phong cách của của mình, giống như dấu ấn độc nhất vô nhị, in dấu trên người mình.
Cao thủ chơi cầm, thật sự mạnh hơn Hoa nương nịnh nọt ca hát không biết bao nhiêu lần, nhưng không thú vị bằng. Đối với Long Nhị gia thì cũng như nhau.
Cư Mộc Nhi khẽ gọi: “Tướng công.”
“Sao vậy?” Trong giọng nói của Long Nhị không nghe ra cảm xúc.
“Ta uống rượu nói chuyện với tướng công.”
Long Nhị giật mình. Đối với hắn mà nói, chuyện mấy người đàn ông chơi đi chơi lại thật sự rất nhàm chán, Hoa nương chơi cầm, hắn nghe không ra tốt xấu, ít nhất còn nhìn mặt mũi, cảnh đẹp ý vui. Nghe mấy người đàn ông chơi cầm, hắn thấy rất vô vị, nhìn mặt cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ là hắn làm chủ, lại là người bày tiệc dàn xếp mối quan hệ, cho nên không tiện tỏ thái độ, cũng không rời bữa tiệc được. Ngồi ở đây thật sự rất vô vị.
Mộc Nhi nhà hắn thực hiểu hắn. Sự thật này khiến hắn nhịn không được nhếch khóe miệng.
Chẳng những hiểu hắn, còn rất tri kỷ.
Hắn vui sướng khi nàng dỗ dành hắn vui vẻ, điều này khiến hắn rất cao hứng.
Lấy nàng quả nhiên đúng, có nàng ở đây, hắn không bao giờ thấy tẻ nhạt.
“Không phải nàng thích nghe cầm sao?”
“Tướng công quan trọng hơn.”
Nghe đi, câu nịnh nọt này thật khiến lòng người thoải mái.
“Ngày nào cũng nói chuyện với nàng, chẳng có gì mới lạ.” Cho dù trong lòng vui vẻ, cũng không thể để nàng biết, để tránh nàng đắc ý.
“Có điều mới lạ.”
“Có sao? Nàng nói nghe một chút.”
Hai người nói chuyện với nhau, bên kia thi đấu cầm đã thay đổi bốn năm người.
Lúc này tiếng cầm bỗng nhiên ngừng. Cư Mộc Nhi ngẩn người, hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Long Nhị ngẩng đầu nhìn, là Nhã Lê Lệ giơ lên tay ra hiệu dừng lại, mà người đang chơi cầm chính là nhạc công Tây Mẫn quốc bọn họ, đương nhiên nghe theo bà ta, ngừng.
Lúc này, hai mắt Nhã Lê Lệ đang nhìn chằm chằm vào Cư Mộc Nhi, điều này khiến Long Nhị không thoải mái. Hắn còn chưa kịp nói chuyện, Nhã Lê Lệ đã mở miệng.
“Tiếng cầm của cô gái tên Mộc Nhi – phu nhân của Long Nhị tiếng tăm vang lừng ở quán rượu ở thành nam tuyệt vời như tiếng cầm của tiên nhân, như âm thanh đến từ thiên đàng, ta ngưỡng mộ đã lâu.” Những lời này của Nhã Lê Lệ khiến ánh mắt của tất cả mọi người chuyển về phía Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi cười nhạt một tiếng, khom người: “Cảm ơn đã khen ngợi, tiếng tăm vang lừng không dám nhận, chẳng qua là lúc còn trẻ nhận được không ít sự khen ngợi.”
Nhã Lê Lệ lại nói: “Phu nhân không nhìn thấy, cho phép ta tự giới thiệu. Ta tên là Nhã Lê Lệ, Sư Bá Âm tiên sinh – cầm thánh đại sư của quý quốc là tri kỷ của ta.”
Hai chữ tri kỷ đọc rất nặng, giọng điệu kia khiến người nghe đều biết, chỉ sợ không phải “tri kỷ” đơn giản như vậy.
Nhã Lê Lệ hoàn toàn không nhìn mọi người, chỉ nói tiếp: “Sư tiên sinh thường dạo chơi nghiên cứu cầm khắp nơi, nhạc công quý quốc hắn gặp qua không ít, nhưng chàng chỉ khen ngợi hai người trước mặt ta. Một là Hoa Nhất Bạch, đầy bụng tài hoa, phóng đãng như rồng phiêu dật như tiên. Người thứ hai chính là Long Nhị phu nhân, ông đánh giá là thiên phú kinh người, linh động như thần.”
Cư Mộc Nhi ngây người, ngoại trừ một lần trên pháp trường, nàng chưa bao giờ gặp qua Sư Bá Âm, vạn lần không nghĩ tới có thể được ông ấy khen ngợi như thế. Giành được sự thừa nhận của nhân vật như thần tiên trong lòng, Cư Mộc Nhi kích động siết chặt nắm đấm.
Vị nhạc công bên cạnh không phục, khen ngợi Hoa Nhất Bạch, trong lòng mọi người đều chịu thua. Nhưng khen ngợi Cư Mộc Nhi thành như vậy, rất nhiều nhạc công nam lại không chấp nhận. Nhạc công không phục kia nói: “Sư tiên sinh gặp Long Nhị phu nhân lúc nào?”
Nhã Lê Lệ thờ ơ với nhạc công kia, ánh mắt của Long Nhị cũng bắn về phía người nọ.
Nhã Lê Lệ nói: “Sư tiên sinh tính tình cổ quái, không thích giao tiếp với người khác, nhưng hắn lại thích quan sát nhạc công từ chỗ bí mật, lắng nghe tiếng cầm. Sư tiên sinh không quen biết Hoa Nhất Bạch và Long Nhị phu nhân tiên sinh, chỉ vì nghe danh tiếng, liền tìm cơ hội nghe cầm mà thôi. Vị tiên sinh này nghi ngờ chất vấn lời nói của ta, không bằng ngẫm lại sao bản thân mình không được Sư tiên sinh tán thưởng. Nếu tiên sinh cũng có chút tiếng tăm, Sư tiên sinh hẳn là nghe qua tiếng cầm của tiên sinh.”
Người nọ bị trách mắng, mặt đỏ tới mang tai, vốn muốn tranh luận vài câu nữa, nhưng sắc mặt của mấy người chung quanh, lại nghĩ tới trường hợp và các nhân vật đang ngồi ở đây, hiển nhiên trước mắt thực sự không phải cơ hội tốt để tranh cường háo thắng, vì vậy cắn răng ngậm miệng, không nói gì nữa.
Nhã Lê Lệ liếc nhìn mọi người ngồi đây, lại nói: “Ở quốc gia của ta, nam nữ đều có thể tập cầm, dùng kỹ thuật so tài, người có năng lực sẽ được thừa nhận. Ta làm bạn với Sư tiên sinh nhiều năm, được Sư tiên sinh chỉ điểm, cho nên kỹ thuật cầm xuất chúng, vì vậy cũng được đứng đầu Cầm Uyển Ti. Trong những sứ giả nước ta tới thăm hỏi, cũng có ba nữ nhạc công. Nhưng ở quý quốc, nhìn đi nhìn lại toàn là nhạc công nam. Mấy cô nương chơi cầm chỉ toàn Hoa nương võ vẽ…” Nhã Lê Lệ nói đến đây, nở nụ cười.
Nhã Lê Lệ cười, nhóm nhạc công Tây Mẫn quốc cũng cười theo. Sắc mặt Điền Thượng Thư và đám người Nhạc Tư Phủ lập tức trở nên khó coi, nhóm nhạc nam thấy ấm ức trong lòng.
Đây rõ ràng là đang sỉ nhục Tiêu quốc.
Đúng lúc này Cư Mộc Nhi nói: “Tình hình giữa hai nước, thật sự có sự khác biệt. Nước ta, người luyện tập cầm quá nhiều, nam nữ già trẻ, quan, thương nhân, nông dân, công dân đều thích tập cầm. Ai cũng biết cầm, thực sự không phải vì mưu cầu chức quyền, mà vì yêu thích. Tiếng cầm của mọi người đều giống nhau, không ai hơn ai bao nhiêu.”
Cư Mộc Nhi nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, trong lúc nhất thời cũng không biết ý nghĩa trong lời nói của nàng, dường như bác bỏ lí do thoái thác của Nhã Lê Lệ, lại dường như cho nhạc công nam tự cho mình là thanh cao một cái tát.
Lập lờ nước đôi, không vui không buồn.
Nhưng trong lòng Long Nhị nghĩ, mấy nhạc công nam kia không phục chuyện Cư Mộc Nhi được khen ngợi, hắn biết nương tử hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội khiến bọn họ lúng túng. Giống như lúc trước hắn ra oai với nàng khiến nàng không thể không cúi đầu, nhưng một lát sau đã bị nàng tìm cớ hắt trà vào người.
Bây giờ, mấy lời nói của Cư Mộc Nhi rất khéo, khiển trách cả Nhã Lê Lệ và mấy nhạc công của nước mình, lại còn khiến người ta không nói được gì, điều này làm Long Nhị cảm thấy rất thoải mái, cười toe toét miệng.
Cảm giác này chính là nương tử oai phong, người làm trượng phu cũng vẻ vang theo.
Cả hội trường yên tĩnh một lúc, Nhã Lê Lệ bỗng nhiên nói: “Lúc trước Sư tiên sinh nhận lời mời của Sử Thượng thư quý quốc, đến phủ của ông ta nghiên cứu, giải thích cái gọi là bản cầm phổ tuyệt thế. Trước khi Sư tiên sinh rời đi, đột nhiên hỏi ta, đợi ông ý về, ta có đồng ý từ chức Cầm Uyển Ti, cùng ông ta ngao du bốn phương, cùng tìm kiếm tiếng cầm kì diệu hay không.”
Cả hội trường vẫn im lặng, mọi người cũng nhịn không được lẳng lặng lắng nghe.
“Vợ cả của Sư tiên sinh chết sớm, ông ý đã sớm nói qua với ta, ông ấy sẽ không tái giá. Nhưng ta vẫn thích ông ấy, cũng không suy nghĩ sẽ gả cho người khác. Ông ấy không lấy vợ, ta liền không lấy chồng. Chúng ta chỉ làm bạn tri kỷ cũng tốt. Nếu có duyên có thể cùng người yêu làm tri kỷ cả đời, ta cũng cảm thấy thoải mãn. Chỉ là ngày ấy ông ý đột nhiên như thế nói, ta mừng khôn kể xiết. Ta không nghĩ nhiều, liền đồng ý. Nhưng ông ấy còn hỏi ta, hôn lễ muốn làm theo tục lệ của Tiêu quốc, hay là Tây Mẫn quốc.”
Nhã Lê Lệ nói đến đây dừng lại một lúc, giọng điệu khi bà ta nói chuyện rất bình thản, Cư Mộc Nhi nghe, hốc mắt nóng lên. Nàng nháy mắt mấy cái, lặng lẽ nắm nắm đấm.
“Chỉ là chuyến đi này Sư tiên sinh một đi không trở lại.” Nhã Lê Lệ lại nói tiếp: “Hôn lễ bất luận là theo tục lệ nước nào cũng không tổ chức được. Ta vĩnh viễn, chỉ có thể là tri kỷ của ông ý mà thôi.”
Long Nhị vừa nghe, vừa để ý vẻ mặt của mấy nhạc công Tây Mẫn quốc. Mấy người kia trên mặt lộ vẻ đau buồn phẫn nộ, hiển nhiên đã sớm biết chuyện này. Hôn sự luôn chờ đợi, cuối cùng vì nhà trai bị chém đầu chết ở quê nhà mà chết, trong lòng Long Nhị có chút lo lắng, bọn họ đến Tiêu quốc, rốt cuộc là muốn như thế nào?
“Ngày Sư tiên sinh bị chém đầu, ta đang bị bệnh nặng nằm trên giường, vón tưởng rằng sẽ ra đi với ông ý, không ngờ ông trời giữ lại mạng ta. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy mặt Sư tiên sinh lần cuối, không thể nghe ông ấy chơi cầm khúc cuối cùng. Hôm nay ta tới Tiêu quốc, muốn gặp hai người trẻ tuổi mà Sư tiên sinh khen ngợi, không ngờ Hoa Nhất Bạch vậy mà cũng đã chết, còn Long phu nhân gả vào nhà quyền thế, cũng không gặp được. Trong danh sách nhạc công luận bàn đấu cầm cũng không thấy Long phu nhân xuất hiện, trong lòng rất tiếc nuối. Cũng may hôm nay có cơ duyên này…” Nhã Lê Lệ nói đến đây, gật đầu ra hiệu với vị nhạc công ở bên cạnh, nhạc công hiểu ý, mang cầm tới, đặt trước mặt Mộc Nhi.
Long Nhị nhíu mày, vừa rồi châm biếm mấy cô gái đánh đều là Hoa nương, hiện tại mang cầm tới. Nếu người phụ nữ dám bảo Mộc Nhi nhà hắn hiến nghệ, khinh thường nàng như mấy Hoa nương kia, hắn nhất định sẽ khiến bà ta nhục nhã tại chỗ.
Nhưng Nhã Lê Lệ lại nói: “Bảo phu nhân gảy một khúc hình như hơi thất lễ. Cho nên, ta muốn mời phu nhân hợp tấu với ta một bài, được không?”
Hợp tấu? Đây là ý gì vậy?
Long Nhị nhìn Cư Mộc Nhi, thấy nàng trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Nhã Lê Lệ mỉm cười: “Như vậy, ta tới trước. Ca khúc này là ta sáng tác vì Sư tiên sinh.”
Nói xong, không đợi Cư Mộc Nhi chuẩn bị đã bắt đầu gảy “tích tịch tình tang”.
Mọi người ngồi trên ghế nín thở, chăm chú nghe tiếng cầm kia. Nhóm nhạc công Tiêu quốc đều rất ngạc nhiên, tài nghệ của Cầm Uyển Ti Trưởng kiêm nhạc công đứng đầu Tây Mẫn quốc là như thế nào?
Cư Mộc Nhi lắng nghe, tuy Nhã Lê Lệ nói là hợp tấu, nhưng ca khúc đang chơi lại là sáng tác cho một người, Cư Mộc Nhi đã từng nghe qua. Cho nên muốn theo kịp, nàng phải nghe được Nhã Lê Lệ đang chơi gì.
Cư Mộc Nhi nhanh chóng gảy dây cầm. Nàng không khoe khoang tài chơi cầm, chỉ là nhịp điệu nhẹ nhàng, phối hợp với ca khúc của Nhã Lê Lệ. Ca khúc của Nhã Lê Lệ, nàng theo rồi thay đổi. Không hoa lệ phức tạp, nhưng không chê vào đâu được.
Long Nhị không rõ, nương tử nhà hắn gảy âm điệu thấp là để che dấu thực lực sao? Tốt, dù sao không che dấu hắn cũng không hiểu. Nhưng hắn nhìn xung quanh, trên mặt mấy nhạc công kia đều tỏ ra sợ hãi và nghi ngờ.
Long Nhị nhíu mày tự suy xét, điều này chứng tỏ Mộc Nhi nhà hắn chơi tốt hay là không tốt?
Hắn nhìn Cư Mộc Nhi một lúc lâu, rồi lại nhìn mọi người. Nhìn mãi nhìn mãi, lại phát hiện Nhã Lê Lệ chơi cầm đến mức rơi nước mắt, Long Nhị lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Cư Mộc Nhi, rõ ràng cũng khóc.
Long Nhị quyết định hắn không nhìn nữa, bệnh điên của mấy người chơi cầm sắp tái phát rồi, hắn cứ ăn cơm uống rượu thôi.
Một khúc dài, đợi Long Nhị ăn xong chút đồ ăn, uống hai chén rượu rốt cục mới chơi xong. Hai người cầm xong đều đứng lên khom người chào đối phương.
Nhã Lê Lệ nói: “Sư tiên sinh nói, quả nhiên không sai.”
Cư Mộc Nhi cũng khách sáo: “Tiếng cầm của đại nhân tuyệt vời, ta cảm thấy không bằng ….”
Thượng thư Lễ bộ thấy tình huống này, vội vàng góp lời, nâng chén mời, nói cái gì tình hữu nghị giữa hai nước, dùng cầm kết bạn…. Nhã Lê Lệ tiếp lời, cuối cùng nhóm nhạc công hai nước nâng chén cùng uống, xem như chính thức bày tỏ ý tốt với đối phương.
Đêm khuya, khúc cuối cùng mọi người giải tán. Long Nhị nắm tay Cư Mộc Nhi ngồi xe ngựa về nhà.
Cư Mộc Nhi dựa đầu vào vai Long Nhị, buồn ngủ ngáp. Long Nhị nhịn không được véo mặt nàng: “Suốt ngày chỉ biết ngủ, giống như lợn.”
“Nhị gia lại nói linh tinh. Nhị gia không nuôi lợn, sao biết nó chỉ biết ngủ.” Nói xong lại ngáp một cái.
Long Nhị thật sự muốn nhéo nàng một cái nữa, nhưng nhìn nàng mệt mỏi như vậy, vẫn là di chuyển vai, để nàng tựa thoải mái hơn. Cư Mộc Nhi lém lỉnh, mỉm cười nói: “Nếu ta là lợn, Nhị gia cũng là lợn. Ai bảo chúng ta là vợ chồng.”
“…” Long Nhị mặt cứng đờ, người phụ nữ này, thật sự không thể đối xử quá tốt với nàng. Hắn nghĩ, lại nghĩ, không biết giáo huấn nàng như thế nào mới tốt.
Một lát sau, nhịn không được hỏi: “Lúc nàng chơi cầm, khóc gì vậy?”
Cư Mộc Nhi không lên tiếng, qua một lúc lâu, lâu đến mức Long Nhị cho rằng nàng ngủ rồi, lại nghe nàng nói: “Trong khúc cầm kia đầy ắp tình cảm nồng nàn, khiến người ta xúc động.”
“Chỉ có hai người xúc động, ta thấy vẻ mặt của người khác không như vậy. Nàng nói xem, người ta nhớ người yêu đã qua đời, khóc cũng không sao, tướng công của nàng đang an vị bên cạnh nàng, nàng khóc cái gì?”
“Cũng không hoàn toàn là vì điều đó. Ta chỉ là, bỗng nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Cư Mộc Nhi há to miệng, nhắm lại, sau đó mới nói: “Trước kia, ta nghiên cứu qua một khúc cầm, nghĩ mãi không ra, bây giờ bỗng hiểu ra. Cho nên có chút thất lễ.”
“Lại là cầm?” Long Nhị bất mãn nói thầm: “Trong đầu nàng ngoại trừ cầm còn có gì nữa?”
“Còn có tướng công đây.”
Cư Mộc Nhi trả lời rất nhanh, Long Nhị bị nghẹn, lời trách cứ phía sau bị câu nói của nàng làm nuốt trở lại. Một lát sau, Long Nhị đột nhiên nói: “Long cư thị, nàng nói tướng công nàng là đồ đạc?”
“…”
Cư Mộc Nhi nhắm mắt, quyết định giả bộ ngủ. Nàng chỉ là thành tâm thành ý muốn nịnh nọt mà thôi, tướng công nhà nàng, thật sự là suy nghĩ quá nhiều
Đàn ông nghĩ quá nhiều, thật sự là không nịnh nọt nổi.