Ba Lần Gả

Chương 49: Cẩn tắc vô áy náy, muốn tập võ



Long Nhị gia và nương tử mới cưới có ba ngày không ra khỏi phòng.

Bữa tối đầu tiên, Long Đại và Long Tam cùng nương tử nhà mình ngồi ở bàn cơm chờ vợ chồng Long Nhị, cuối cùng bọn họ chẳng thấy người đâu, chỉ có nha hoàn sang. Nha hoàn báo Nhị gia bảo Nhị phu nhân đang ngủ, bọn họ không đến, bảo Đại gia Tam gia ăn trước.

Hai anh em nhìn nhau, không nói. Được rồi, Long Nhị lớn tuổi như vậy mới lấy vợ, làm đàn ông, bọn họ có thể hiểu được.

Ngày thứ hai, cơm trưa, Long Nhị và Cư Mộc Nhi vẫn không xuất hiện. Nha hoàn về báo Nhị gia bảo mang đồ vào phòng hắn, không đến phòng ăn dùng bữa. Long Đại Long Tam đều nhăn mặt, sau đó coi như trong phủ không có Long Nhị, cùng vợ con mình ngồi ăn.

Bữa tối ngày thứ hai, nha hoàn đã báo trước cho phòng bếp rằng Nhị gia và Nhị phu nhân không ra ăn, gọi người mang rượu và đồ ăn vào phòng Nhị gia. Lần này Long Đại Long Tam không buồn nói nữa, nhưng Long Đại phu nhân có phần lo lắng, nghe nha hoàn nói thì đỏ bừng mặt, không hỏi thêm. Còn Phượng Vũ thì lại an tâm. Cô chọc Long Nhị, rất sợ hắn tìm nàng gây sự. Bây giờ không phải gặp hắn trong bữa ăn, có thể ăn nhiều một chút, cô thấy rất thoải mái.

Nhưng đến ngày thứ ba, Long Nhị vẫn không xuất hiện. Cuối cùng Phượng Vũ sinh nghi, hỏi Long Tam: “Có phải Nhị bá muốn xóa bỏ tin đồn rằng hắn có bệnh không tiện nói ra không?”

Long Tam tí thì phun hết đồ trong mồm ra ngoài, nghẹn ngào nuốt xuống. Hắn coi như không nghe thấy Phượng Vũ nói, tự đứng dậy múc bát canh.

Lúc này, Bảo Nhi cũng hỏi: “Nương, bệnh không tiện nói ra là gì?”

Long Tam đờ người, tiếp tục giả điếc, bưng bát ngồi xuống. Phượng Vũ cũng khổ sở, không biết đáp lời con như thế nào, Bảo Nhi lại nói: “Nương nói Nhị bá phụ bị, bố có không?”

Cuối cùng Long Tam cũng sặc canh nóng, ho khan điên cuồng. Phượng Vũ vỗ vỗ lưng chồng, trả lời Bảo Nhi: “Bố con không bị, nương làm chứng.”

Long Tam hít thở từ từ, nghe xong lại quyết định ngồi ăn thôi.

Bảo Nhi vò đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng sang Long Đại. Con lớn của Long Đại là Long Khánh Sinh lớn hơn Bảo Nhi ba tuổi, lúc này cũng theo Bảo Nhi mà nhìn bố mình.

Long Đại ngây ngẩn, sau đó nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc: “Bảo Nhi thông minh, Đại bá phụ cũng không có bệnh không tiện nói ra, Đại bá nương của con làm chứng.”

An Nhược Thần đỏ mặt, ra sức đạp chân Long Đại dưới bàn. Long Đại thản nhiên, không ừ hử gì, nhưng đặt bát canh xuống. Anh ta mím môi, lấy khăn tay lau mồm lau tay, sau đó quay sang bảo nha hoàn: “Ta và phu nhân cũng về phòng dùng cơm.”

An Nhược Thần kinh ngạc há to mồm, sau đó lại đỏ mặt. Long Đại nắm tay vợ đi, định dẫn nàng về phòng, trước khi quay lại bàn ăn nói: “Cũng không phải chỉ Lão Nhị có vợ, hừ.”

Cả bàn ngây người nhìn Long Đại ra oai dẫn vợ mình đi. Phượng Vũ chớp chớp mắt, ôm cánh tay Long Tam: “Tướng công, tướng công, chúng ta không được thua. Chúng ta cũng về phòng.”

Long Tam không kịp than tiếng nào đã bị Phượng Vũ lùa về phòng.

Bàn ăn chỉ còn lại Bảo Nhi và Khánh Sinh bé bỏng. Bảo Nhi ngờ vực nhìn quanh, nhướn mày, thấy xung quanh trống trải, lại cúi đầu nhìn bát cơm mới ăn được một nửa, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Long Khánh Sinh quá rõ người lớn là thế nào, có điều nhìn trước mắt thì thấy rõ là cậu phải giữ mặt mũi hộ rồi. Vì thế, gương mặt non nớt của cậu tỏ ra nghiêm trang, giọng như ông cụ non: “Bảo Nhi ngoan, đệ ăn hết bát này đi, ca ca dẫn đệ đi xem Tiểu Hoa Miêu.”

Bảo Nhi nghe vậy thì rất vui, nhưng vẫn không quên giơ một ngón tay lên để ra điều kiện: “Muốn xem một ngày đêm cơ.”

“Được,” Long Khánh thoải mái đồng ý, “muốn xem thì ăn cho hết đi.”

Hai bé con đàm phán xong thì ăn cơm tiếp, rồi xem mèo, xem mệt thì nha hoàn đưa mỗi bé về phòng nghỉ ngơi.

Dư ma ma và Thiết tổng quản nghe chuyện này xong, một người than thở: “Tiểu chủ tử trong phủ ta thật hiểu chuyện.” Còn người kia lại kêu: “Từ khi Nhị gia lấy vợ, chủ tử đàn ông trong phủ đều hoạt bát hơn đấy.”

Ngày thứ tư, cuối cùng Long Nhị và Cư Mộc Nhi cũng phân biệt được ngày đêm, một người sảng khoái khí thế cùng một người xấu hổ vô cùng ra ngoài hoạt động bình thường. Có điều đến bàn ăn lại phát hiện ra hai nhà Long Đại Long Tam đều không ở đó, hỏi nha hoàn lại được biết hai vị chủ tử kia đều ăn trong phòng. Long Nhị cười nhạt, nói với Cư Mộc Nhi: “Hai người đó vợ chồng cả rồi, con cái chạy khắp nhà, còn học chúng ta tân hôn làm gì? Thật là.”

Cư Mộc Nhi không nói gì, xấu hổ muốn chui xuống đất. Nhị gia nhà nàng hùng hồn lý lẽ, đúng là da mặt phải đủ dày mới chịu được.

Ăn xong, Long Nhị không muốn làm việc, thế là rảnh rỗi dắt Cư Mộc Nhi đi dạo ba tòa nhà.

Long phủ khá lớn, có không ít sân, hành lang lối đi rẽ ngang rẽ dọc. Bản lĩnh tìm đường của Cư Mộc Nhi mạnh mẽ mấy cũng không thể nhớ hết trong một lần. Nhưng chuyện này khiến nàng có việc làm nên nàng rất hứng thú.

Long Nhị thấy nàng như thế thì giở trò phá đám.

Rõ ràng bên trái là vườn hoa, hắn lại bảo đi thẳng. Cư Mộc Nhi đi mãi, suýt thì đập đầu vào tường viện phía trước. Rõ ràng đi về phía trước là thư lâu của hắn, hắn lại nói là rẽ trái. Cư Mộc Nhi đứng do dự ở giữa ngã ba, cuối cùng kết luận rằng Nhị gia trêu nàng.

Nàng thở dài: “Nhà Nhị gia to quá, nhớ đường quá khó khăn.”

Long Nhị cốc đầu nàng: “Nhị gia cái gì, gọi tướng công.”

“Nhà tướng công to quá, nhớ đường quá khó khăn.”

Long Nhị lại cốc đầu nàng: “Cái gì mà nhà tướng công, từ nay về sau cũng là nhà của nàng.”

“Nhà của ta quá to, nhớ đường quá khó khăn.”

Long Nhị hai tay ôm ngực: “Nàng lại muốn trêu đùa gia, đúng không?”

“Không dám, không dám, điều thứ nhất gia quy, ta nhớ kỹ.”

Long Nhị nắn má nàng: “Nhớ kỹ mà còn phạm vào thì chắc chắn nàng muốn dùng gia pháp rồi.” Hắn nhỏ giọng, nghe rất mờ ám.

Cư Mộc Nhi đỏ mặt, nghẹn lời. Long Nhị cười ha hả, vô cùng đắc ý, quả nhiên là cưới được nàng rồi thì hắn có thể chiếm thượng phong.

Long Nhị đang tân hôn sung sướng, không nghĩ đến hộ vệ Lý Kha của hắn lại gặp khó khăn. Anh ta bị một cô nương quấn lấy.

Cô nương kia không phải ai khác, chính là Tô Tình.

Từ sau khi được Lý Kha cứu, Tô Tình bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Lúc lễ mừng năm mới diễn ra, cô làm đồ ăn mang qua nhà Lý Kha. Lý Kha rất bất ngờ: tiểu cô nương này nói đến thăm hỏi cuối năm, tiện thể cảm ơn ơn cứu mạng trên núi.

Lý Kha sửng sốt. Sau Tiết Nguyên Tiêu, Mộc Nhi cô nương sẽ thành Nhị phu nhân nhà anh ta, nói chuyện thăm hỏi cuối năm với Tô Tình bây giờ có vẻ hơn muộn.

Lý Kha nhận qua quýt rồi cảm ơn, Tô Tình không chịu đi: “Ta còn chuyện muốn nói với Lý đại ca.”

Chuyện muốn nói?

Lý Kha nhức đầu. Anh ta làm người hầu trong Long phủ nhiều năm như vậy, cũng có nha hoàn cô nương xấu hổ bảo rằng có chuyện muốn nói với anh ta. Nghe qua cách nói, Lý Kha cũng hiểu được. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, chỉ nhìn các cô nương gia bảo muốn nói chuyện với Nhị gia, anh ta có thể hiểu được ý tứ. Thế nhưng cũng chẳng hiểu tại sao anh ta cũng có điều muốn nói với cô nương, có điều không thốt nên lời, vậy nên mãi vẫn chẳng có được một cô vợ.

Tuy nhiên, Tô Tình thản nhiên bảo có chuyện muốn nói với anh ta lần này thì anh ta thấy không giống như ý kia. Một là vì Tô Tình còn nhỏ tuổi, thứ hai là cô nhóc này y như cùng sinh ra với Cư Mộc Nhi vậy – Lý Kha luôn cảm thấy hai người bọn họ giống nhau, phản ứng nhanh như trộm, đầu óc nhảy số rất kinh.

Vì thế, anh ta thấy “chuyện cần nói” ở đây khác biệt. Cũng may là không giống nên Lý Kha mới đồng ý nghe “chuyện cần nói”.

Lý Kha đứng trong sân hộ vệ, nghĩ rằng cũng không có phương tiện để đưa cô nhóc này về nên dẫn Tô Tình đi dạo một vòng quanh Long phủ. Tô Tình nhìn ngó xung quanh, tỏ ra tò mò nhưng không ước ao, chỉ thuận miệng hỏi cái này cái kia có gì hay.

Lý Kha chờ cô nói, nghĩ có lẽ cô muốn hỏi chuyện của Nhị gia, hỏi thăm hộ Cư cô nương. Nhưng đợi mãi, cuối cùng đến lúc Tô Tình nói chuyện chính, cô lại nói: “Lý đại ca, huynh nhận muội làm đệ tử đi.”

Lý Kha há hốc mồm.

Tô Tình nói tiếp: “Huynh dạy ta võ nghệ, ta bái huynh làm sư.”

Lý Kha hết nói. Là một thị vệ trung thành và chính trực, anh ta không cho rằng việc mình lập mối quan hệ thầy trò với nghĩa muội của chủ tử phu nhân là chuyện thích hợp.

Tô Tình nhận ra anh ta không vui, lại nói: “Ta sẽ trả bạc.”

Lý Kha nghi ngờ. Cô nhóc kia rõ là nghèo muốn chết, lấy đâu ra bạc? Tô Tình hiểu ánh mắt của anh, nói: “Ta đây không có bạc nhưng sau sẽ có. Ta có thể nuôi sư phụ về già.”

Lý Kha âm thầm hỏi thăm trời xanh. Lý Kha này tuy bất tài nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không ít. Tay chân thì đầy đủ, thân thể thì tráng kiện, hoàn toàn không phải lưu lạc bi thảm tới mức phải để một cô nương bán hoa dưỡng lão.

Ông trời đương nhiên không trả lời. Tô Tình lại nhấn mạnh: “Thật mà, ta có thể nuôi sư phụ về già.”

Lý Kha nhìn gương mặt thành khẩn của cô nàng, cuối cùng chỉ nặn được một câu: “Cô nương à, cô cứ nuôi được mẹ cô đi.”

“Có nghĩa là sư phụ không cần ta nuôi lúc về già cũng sẽ dạy ta võ nghệ, đúng không?”

“Không phải.” Lý Kha muốn chạy lắm rồi.

“Vậy là thế nào?”

“Ta… ta không thể nhận đệ tử.”

“Không được nhận bừa, phải nhận nghiêm túc.”

Lý Kha hít thở sâu, cuối cùng nghĩ ra một câu: “Chuyện này, cô biết đấy, ta là hộ vệ của Long phủ, không phải võ sư mở võ quán mà nhận đệ tử.”

“Ta biết chứ, ta nghĩ anh đáng tin võ sư mở võ quán ấy. Hơn nữa võ quán thì sẽ lấy bạc trước.”

Lý Kha thở dài trong lòng. Đây không phải vấn đề, mà là không thể dùng chiêu ghi vào sổ sách để nuôi lúc già này được. Sao cô nhóc này nghĩ ra nhỉ? Bên cạnh Cư cô nương chẳng có một ai bình thường.

Lý Kha nghĩ một chút, lại nói: “Ý của ta là ta là hộ vệ của Long phủ, vì thế chuyện ta có thể nhận đệ tử hay không ta không quyết định được, phải để Nhị gia quyết định.”

Lý do này rất đầy đủ, Tô Tình suy nghĩ một chút rồi chấp nhận. Cô trả lời: “Được, để ta tìm tỷ tỷ và Nhị gia nói chuyện. Sư phụ cứ chờ tin tốt của ta.”

Ai là sư phụ của cô? Nơi nào mà có tin tốt?

Không đợi Lý Kha phản ứng, Tô Tình phất tay chào rồi ra về.

Đến ngày thứ sáu sau khi xuất giá, Cư Mộc Nhi theo Long Nhị về thăm nhà, làm một chuyến về quán rượu. Tô Tình lén lút nói chuyện học võ với Cư Mộc Nhi, nhờ Cư Mộc Nhi thổi gió bên tai Nhị gia để Nhị gia đồng ý. Cư Mộc Nhi giật mình, hiểu ý Tô Tình.

Cô nhóc này thật thông minh. Chuyện con chim kia cô không hỏi lại, cứ coi như chưa từng nghe được gì, nhưng lại đã bắt tay phòng bị rồi.

Cư Mộc Nhi đồng ý ngay. Nàng làm Tô Tình bị liên quan, nhất định nàng phải làm chuyện tốt cho cô ấy. Học võ nghệ phòng thân cũng là chuyện tốt.

Không ngờ vừa nói việc này với Long Nhị, Long Nhị lại thấy tốt. Mộc Nhi nhà hắn yếu ớt, hầu hạ theo gia pháp hai ngày đã đau nhức chân tay, cũng phải nâng cấp gân cốt mới được.

Vì thế Long Nhị gia ra lệnh cho Lý Kha nhận Tô Tình làm đệ tử ngay hôm đó, còn Nhị gia tự mình giáo dục vợ mình một chút võ nghệ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv