Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 057



57. Em biết cảm giác này không, cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.

Ám sát Tiêu Tranh là chuyện Lâm Thanh Vũ phải làm trong đời này. Lúc Cố Phù Châu còn là Lục Vãn Thừa, hai người đã ra tay một lần, cuối cùng lấy thất bại để chấm dứt. Nhưng bây giờ thì không giống vậy, hai người họ một là võ tướng đứng đầu, một là cận thần của thiên tử, không giống lúc trước ngay cả cửa cung cũng không vào được, y còn kết bạn với nhân vật mấu chốt như Thẩm Hoài Thức. Lần này, y chắc chắn đến năm phần.

Nếu kế hoạch thành công, trước khi Tiêu Tranh bỏ mình, Lâm Thanh Vũ sẽ nghĩ cách giữ mạng của Hoàng đế, trong lúc đó Cố Phù Châu cũng sẽ kéo Tiêu Giới lên thuyền. Tiêu Tranh vừa chết, Hoàng đế trong cơn buồn thương cùng cực, thì nào còn tâm tư cân nhắc chuyện hôn sự của Cố Phù Châu. Cho dù có, Lâm Thanh Vũ cũng sẽ cho ông ta cưỡi rồng quy thiên trước lúc đó. Đến lúc đó, chỉ còn lại Tiêu Giới có thể kế thừa hoàng vị.





Nếu kế hoạch không thành, Tiêu Tranh và Hoàng đế đều sống tốt, Cố Phù Châu không tránh được chuyện tứ hôn. Nhưng nhìn dáng vẻ không muốn cưới người ngoài của hắn, mình lấy thân chắn nhân duyên cho hắn cũng... không phải không thể. Trừ khi Hoàng đế chán sống, nếu không sẽ không cách chức y ngay lúc ông ta còn bệnh. Còn y dù cho có thành thân với Cố Phù Châu lần nữa, cũng không cản trở việc y tiếp tục nghiên cứu y thuật trong Thái y viện.

Dù sao, hai người cũng không phải mới thành thân lần đầu. Về phần ai cưới ai gả, đến lúc đó lại nghĩ thêm.

Sau khi ai người bàn bạc với nhau đại khái thì cũng đã đến giờ tý (11-1h am). Cố Phù Châu ngồi xếp bằng ở giường dưới, ngáp dài nói: "Thanh Vũ, đã trễ vậy rồi, chắc phủ tướng quân cũng đã đóng cửa. Tôi ngủ lại chỗ của em được không?"



Lâm Thanh Vũ cười nhẹ: "Huynh muốn trở về, phủ tướng quân của huynh còn không mở cửa cho ngươi?"

Cố Phù Châu cười: "Ta đang tìm cớ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Muốn ngủ lại cũng được, nhưng huynh phải ngủ giường trên." Trước kia sức khỏe của Lục Vãn Thừa không tốt, nên y ngủ giường trên, mỗi lần từ trên xuống đều rất phiền.

Cố Phù Châu đứng dậy ngay lập tức, sửa soạn lại giường chiếu bị mình ngồi cho lộn xộn: "Mời ngài." Nói xong, hắn chống hai tay lên giường trên lấy đà, dễ dàng nhảy lên.

Hai người một lên một xuống, như thể trở về quá khứ lúc còn ở Nam An Hầu phủ. Khi đó, trước khi ngủ hai người thỉnh thoảng sẽ trò chuyện vài câu. Có lúc Lục Vãn Thừa kể chuyện quê hương mình, dạy y nói vài câu ở nơi ấy; Có lúc hai người tụ lại thương lượng với nhau để làm chuyện xấu; Còn có lúc bởi vì Lục Vãn Thừa phát độc tỉnh giấc, y sẽ xuống giường, nhẹ nhàng ôm Lục Vãn Thừa vào lòng.



Sau khi Lục Vãn Thừa chết, một khoảng thời gian sau Lâm Thanh Vũ đều ngủ một mình ở giường dưới. Y luôn ngủ không ngon, trong lòng thấy trống rỗng. Tối nay, cuối cùng giường trên cũng có người, lòng y cũng như được lấp đầy lại.

Rõ ràng vài giây phút trước y còn đang âm mưu gϊếŧ vua, nhưng bây giờ lại bình tĩnh đến là thường. Cho dù đàn sói có vây quanh, con đường phía trước không rõ, chỉ sơ suất một chút sẽ mất mạng, nhưng chỉ cần có người này bầu bạn suốt chặng đường dài, thì sẽ không còn gì là đáng sợ nữa.

Cố Phù Châu ở giường trên trở mình, tạo ra tiếng động không nhỏ. Sau đó hắn thò đầu ra khỏi giường nhìn xuống: "Thanh Vũ, em ngủ rồi à?"

Lâm Thanh Vũ nhắm mặt lại: "Ngủ rồi."

Cố Phù Châu cười: "Ừm. Ta vừa mới nghĩ đến một chuyện - Ám hiệu ta để lại cho em, em và Thẩm Hoài Thức đã thấy chưa?"
Trong kịch bản gốc, sau khi Lục Vãn Thừa chết, Lâm Thanh Vũ cũng dựa vào đơn thuốc bệnh dịch để tiến vào Thái y viện, cũng từng gặp Thẩm Hoài Thức trong Thái y thự một lần. Nhưng trong nguyên tác không có hắn đề điểm cho Lâm Thanh Vũ, y cũng không quan tâm quá nhiều tới Thẩm Hoài Thức, cho nên sau này mới có kết cục tự sát ở Đông cung.

"Đã thấy." Cũng vì ám hiệu này, y và Thẩm Hoài Thức mới dần quen thuốc với nhau. "Nghe nói, đây là ám hiệu chỉ có người trong Thiên Ngục môn mới biết."

Cố Phù Châu: "Chỉ có hai thứ để Thẩm Hoài Thức quan tâm, một là Tiêu Tranh một là Thiên Ngục môn. Chuyện Thiên Ngục môn bị diệt, là uy hiếp lớn nhất của hắn, cũng là chìa khóa để Tiêu Tranh đi lên con đường cua vợ."

Đó là lý do hắn đưa cho Lâm Thanh Vũ hòm thuốc có khắc ám hiệu của Thiên Ngục môn. Chỉ cần Thẩm Hoài Thức nhìn thấy ám hiệu này, thì sẽ cho rằng Lâm Thanh Vũ có quan hệ với Thiên Ngục môn, sẽ không để Lâm Thanh Vũ chết trong Đông cung.
Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Nói vậy, Thiên Ngục môn bị diệt, là do một tay Tiêu Tranh tạo thành?"

Cố Phù Châu gối hai tay ra sau đầu, giọng điệu hiếm khi đứng đắn: "Thiên Cơ doanh và Thiên Ngục môn một sáng một tối, cùng là nanh vuốt của thiên tử, nhưng tách ra cũng khó mà đối phó. Gia chủ Thiên Ngục môn họ Thẩm, là cha của Thẩm Hoài Thức. Thiên Ngục môn bị Thiên Cơ doanh chèn ép đã lâu, gia chủ Thẩm gia không cam lòng. Rồi vì quan hệ trúc mã thân mật khăng khít của Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh, gia chủ Thẩm gia đặt cược lên người Tiêu Tranh, cỏn âm thầm chăm sóc gã, thậm chí còn làm cho gã không ít chuyện, trông cậy sau khi Tiêu Tranh đăng cơ, Thiên Ngục môn có thể làm nhà đứng đầu duy nhất. Mà khi đó, Tiêu Tranh vẫn chỉ là một hoàng tử."

Tổ chức ám vệ có quan hệ mật thiết với hoàng tử, đây là điều cấm kỵ của Hoàng đế. Gia chủ Thẩm gia cho rằng đã che giấu cẩn thận, nhưng vẫn để lại dấu vết, bị Thiên Cơ doanh tìm được chứng cứ nộp cho Hoàng đế. Lúc đó cuộc tranh vị đã đi đến hồi cuối, Tiêu Tranh cách vị trí Thái tử chỉ còn một bước.
Hoàng đế công nhận năng lực của Tiêu Tranh, lão ta biết Tiêu Tranh là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử, nhưng lão không thể dung thứ cho hành vi âm thầm giúp đỡ hoàng tử tranh vị của Thiên Ngục môn. Hoàng đế cho Tiêu Tranh xem một chiếu thư lập gã làm Thái tử, cũng nói với gã: Thiên Ngục môn diệt, ngọc tỉ của trẫm sẽ ấn vào trong chiếu thư này.

Lâm Thanh Vũ: "Nói vậy, Tiêu Tranh là đầu sỏ chuyện Thiên Ngục môn bị diệt?"

"Theo lý, kẻ đầu sỏ là Hoàng đế. Vào phút cuối cùng, Tiêu Tranh mềm lòng vì tình cảm thuở nhỏ với Thẩm Hoài Thức. Nhưng đáng tiếc đã muốn, Thiên Cơ doanh phụng chỉ của Hoàng đế đuổi đến, giúp Tiêu Tranh làm chuyện gã không đành lòng làm. Cũng bởi vì Tiêu Tranh không đành lòng, dẫn đến chuyện suýt chút nữa mất vị trí Thái tử. Cho nên lúc Tĩnh Thuần quận chúa bị Bắc Cảnh vương nhìn trúng, vì không để mất thánh tâm, gã không thể không đánh mất người mình thích. Gã hối hận mình nhân từ nương tay, nên đem mọi chuyện đổ hết lên Thẩm Hoài Thức." Cố Phù Châu cười nhạo, "Thẩm Hoài Thức mất chẳng qua chỉ là mạng của cả một nhà, còn Tiêu Tranh là mất tình yêu lận đó!"
Lâm Thanh Vũ không khỏi hỏi: "Sao huynh biết được những chuyện này? Ở quê hương của huynh, những điều này được ghi lại trong tư liệu lịch sử à?"

"Chưa tới mức tư liệu lịch sử." Cố Phù Châu lo lắng, "Tất cả những điều này - Dù là vận mệnh của em, hay là gút mắc yêu hận của Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức, đều được viết trong một cuốn sách tên là "Không hiểu được người*". Mà ta lại may mắn đọc hết quyển sách kỳ lạ ấy."

"Không hiểu được người?" Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Khó trách Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh là nhân vật chính."

"Đúng vậy, quyển sách này viết xoay quanh hai người bọn họ."

Sau khi nghe Cố Phù Châu nói những điều này, Lâm Thanh Vũ có một nghi vấn: "Nếu trước kia huynh không thích nam phong, vậy tại sao lại đọc loại sách này."

"Nếu em nói với ta điều này, vậy tôi không buồn ngủ nữa." Cố Phù Châu ngồi dậy, trông như bị lừa dối, "Chị họ của ta giới thiệu quyển này cho ta, nói là kể về con đường lội ngược dòng thăng cấp của một ảnh vệ. Ta nhìn tên sách thấy cũng rất được, thế là lật trang thứ nhất, xong thì như mở ra cánh cửa của một thế giới mới."
Lâm Thanh Vũ không hiểu: "Lúc huynh lật ra không thấy lạ hay sao mà còn xem hết."

"Quả thật là lạ. Nhưng Thẩm Hoài Thức thảm quá, đọc đến mức ta chỉ muốn chửi người, cho nên ta rất muốn thấy ngày hắn khởi nghĩa." Cố Phù Châu u oán, "Em có biết cảm giác này không, cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được. Vừa mắng vừa đọc, vốn không ngừng lại được, cho đến khi ngơ ngác thấy kết cục."

Lâm Thanh Vũ không hiểu lắm cảm giác muốn ngừng mà không được của Cố Phù Châu. Nếu y nhìn thấy mấy quyển tiểu thuyết này, thì ngay một trang y cũng không muốn đọc. "Vậy trong "Không hiểu được người", bọn họ có kết cục gì."

"Sau khi Thẩm Hoài Thức biết được sự thật - từ hắc hóa tôi giải thích với em rồi nhỉ?"

"Ừm."

"Hắn thề phải báo thù cho Thẩm gia. Nhưng khi thấy sắp thành công, Thẩm Hoài Thức cũng mềm lòng, quăng kiếm chạy mất, rời khỏi Đông cung, từ đó phiêu bạt nhân gian. Khi hắn đi rồi, Tiêu Tranh mới biết rõ lòng mình để ý đến hắn, gã không màng tất cả đuổi theo người ta, thậm chí còn muốn giải tán hậu cung vì hắn, trình diễn tiết mục cầm tù. Rồi một ngày, Thẩm Hoài Thức tìm được cơ hội gϊếŧ ngược lại, khi đó Tiêu Tranh đã là Hoàng đế, gã thoải mái phơi ngực mình ra, nói một câu kinh điển 'Hôn ta đi, mạng và giang sơn đều cho em'. Sau đó - thì Thẩm Hoài Thức bị cảm động đó em có biết không? Hắn vậy mà cảm động! Hắn tiếp nhận Tiêu Tranh lần nữa, thành nam hậu đầu tiên của Đại Du. Hai người cứ thế sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau."
Cố Phù Châu vẫn nhớ rất rõ cảm giác một lời khó nói hết của mình khi đọc xong quyển sách.

Lâm Thanh Vũ nghe hết câu chuyện, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Để giải quyết Tiêu Tranh trước khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, họ cần làm hai chuyện. Thứ nhất, nhanh chóng cho Thẩm Hoài Thức biết chân tướng năm đó Thiên Ngục môn bị diệt; Thứ hai, quyết không thể để Thẩm Hoài Thức mềm lòng.

Rêu: Nói sơ về tên truyện "Không hiểu được người", gốc là "Hoài bất Thức Quân 淮不识君, 淮 Hoài và Thức 识 trong tên của Thẩm Hoài Thức, 君 Quân ở đây chỉ Tiêu Tranh, cũng là quân vương, quân chủ, hay tôn xưng với người khác, 不识 còn có nghĩa không biết, không nhận thức, không quen biết = không hiểu, để nguyên thì trông nó kỳ kỳ quá nên Rêu mạnh dạn thoát nghĩa thành Không hiểu (Hoài không thức/biết) người (Tranh). Lúc đầu để là Em không hiểu được người, nhưng chị quân sư rec cho bỏ 'Em' đi thì sẽ mập mờ bí ẩn hơn, Rêu thấy oke nên Rêu bỏ theo. Còn nếu mọi người có idea nào hay hơn hoặc muốn để nguyên tên thì cmt nhé. Đụng tới mấy cái tên truyện tối nghĩa phát khóc, nhìn chữ nào cũng biết nghĩa mà gộp lại thì không biết gì =.=

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv