30. Mong y mãi mãi vui vẻ.
"Ha, tiểu Hầu gia và Lâm thiếu quân thật sự đã cho cô xem một màn hay." Người chưa thấy nhưng tiếng đã đến trước.
Người đến đây chân mày dài kéo đến bên tóc, đôi mắt hẹp dài, môi mỏng ngả ngớn, rõ ràng là tướng mạo tuấn mỹ phong lưu, nhưng phối với dáng vẻ "cô biết cô đẹp tuyệt trần" kia thì trở thành một điệu khó mà diễn tả. Lâm Thanh Vũ chỉ vừa liếc thấy một cái đã có ý muốn ném gã vào trong xô nước đá để rửa sạch đống phèn kia đi.
Lâm Thanh Vũ khom người hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
"Ở ngoài cung, Lâm thiếu quân không cần đa lễ với cô." Khi nói chuyện, ánh mắt Tiêu Tranh không hề rời khỏi khuôn mặt của Lâm Thanh Vũ. "Ngẩng đầu nhìn cô."
Lâm Thanh Vũ giấu sự lạnh lẽo trong mắt, ngước mi lên, đối diện với ánh mắt Tiêu Tranh. Tiêu Tranh nhìn y chằm chằm thật sâu, trong mắt hiện lên một tia hồi ức và hoài niệm, lẩm bẩm: "Đã lâu rồi, cô không gặp đôi mắt này."
Lâm Thanh Vũ nói: "Điện hạ nói đến đôi mắt của Tĩnh Thuần quận chúa?"
Tiêu Tranh như bừng tỉnh khỏi đại mộng, tình cảm trong mắt rút xuống như thủy triều, lạnh giọng: "Là Lục Vãn Thừa nói với ngươi? Đến cùng thì sao hắn..."
"Xem ra tiểu Hầu gia nói không sai, quả thật điện hạ khó quên tình cũ với Tĩnh Thuần quận chúa. Sở dĩ đối xử với ta không giống người khác, cũng là vì ta có mấy phần giống Tĩnh Thuần."
Tiêu Tranh nheo mắt, nói đùa: "Không ngờ một con ma bệnh nằm lâu trên giường như Lục Vãn Thừa cũng biết không ít. Đáng tiếc, chung quy hắn cũng chỉ là người sắp chết, chỉ hôn một cái cũng có thể ngất đi." Tiêu Tranh liếm môi, "Vật báu như Lâm thiếu quân đi theo hắn, đúng là phung phí của trời."
Vật báu, thay mặt chỉ mỹ nhân, dù cho là tán thưởng, thì hai chữ này từ miệng Tiêu Tranh thốt ra, chỉ làm người ta muốn cắt lưỡi gã nhắm rượu.
"Vật báu?" Lâm Thanh Vũ cười thành tiếng, "Nếu ta không có đôi mắt này, không có nốt ruồi này, điện hạ còn cảm thấy ta là vật báu hay không?"
"Lâm thiếu quân hà tất xem nhẹ bản thân. Dung mạo của Lâm thiếu quân hiếm có trên thế gian, cho dù không có Tĩnh Thuần, cũng làm cho người ta vừa gặp đã mến." Tiêu Tranh đến gần Lâm Thanh Vũ, thân hình gã cao lớn, hoàn toàn bao bọc Lâm Thanh Vũ dưới bóng mình, "Tiểu Thanh Vũ, rượu lần trước cô đưa em, vì sao em không uống, hửm?"
Lâm Thanh Vũ gắng lắm mới giấu được ác ý của mình, lui về sau một bước, đáp: "Tại hạ đã gả làm vợ người ta, điện hạ đùa giỡn như thế, hẳn là không thích hợp."
"Đùa giỡn?" Tiêu Tranh sát lại gần Lâm Thanh Vũ, giọng khàn khàn, "Vậy em có động lòng không."
Động kiểu đấy thì lòng chưa có, nhưng lòng muốn hạ độc gϊếŧ người thì động mãnh liệt không thôi.
Đồ chó này có thể biến khỏi tầm mắt của y không.
Tiêu Tranh ngửi được mùi thơm như có như không trên người Lâm Thanh Vũ, áp đầu lưỡi vào bên má: "Người em thơm quá..."
Lâm Thanh Vũ không muốn ở lại thêm giây nào: "Hôn sự của ta và tiểu Hầu gia là do Hoàng hậu làm chủ, Thánh thượng ban cho. Nếu điện hạ không biết tự trọng, là đang đánh vào mặt Hoàng hậu Hoàng thượng."
Tiêu Tranh nhìn y cong môi cười: "Không sao. Chung quy thì Lục Vãn Thừa cũng không sống được bao lâu nữa, cô có kiên nhẫn."
"Vậy thì, ta đi chăm sóc phu quân của ta," Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ hờ hững, "Thứ cho không thể phụng bồi."
"Tiểu Thanh Vũ," Tiêu Tranh gọi y lại, nhếch môi, cười như không cười, "Rồi cũng sẽ có một ngày, cô sẽ để em cam tâm tình nguyện nằm dưới thân - cô sẽ chờ em."
Lâm Thanh Vũ xoay người đi qua hành lang, nhìn thấy một góc váy trắng thuần biến mất ở góc tường, quay đầu lại thấy ánh mắt đã tính trước của Tiêu Tranh, y thấp giọng: "Đừng chờ ta, chờ chết đi."
Chùa Trường Sinh có tăng nhân biết y thuật đến châm cứu cho Lục Vãn Thừa. Khi Lâm Thanh Vũ tìm thấy Lục Vãn Thừa ở một gian sương phòng thì hắn đã tỉnh lại, đang cầm chén thuốc an thần tĩnh khí uống từng hớp từng hớp. Hoan Đồng đứng bên cạnh trông coi Lục Vãn Thừa, thấy Lâm Thanh Vũ đi tới thì nói: "Thiếu gia đến rồi."
Động tác uống thuốc của Lục Vãn Thừa cứng đờ, sau đó mỉm cười gọi y: "Thanh Vũ." Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần hắn không xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là người khác.
Lâm Thanh Vũ chậm rãi nói: "Ngươi vừa mới..."
Mẹ, vẫn rất xấu hổ.
Lục Vãn Thừa lấy tay che mặt, bất lực giải thích: "Không phải do tôi yếu, là do cái thân này yếu." Hắn thừa nhận vừa nãy nhìn mỹ nhân ở khoảng cách gần, quả thật tim có đập nhanh một xíu, nhưng cũng không đến nỗi phải ngất.
Lục Vãn Thừa vừa tức vừa bực: "Nếu đổi thành tôi trước đây, tôi bế anh chạy tám trăm mét cũng không thở dốc."
Lâm Thanh Vũ lẳng lặng nhìn hắn khoác lác.
Lục Vãn Thừa dường như bị nét mặt của y tổn thương, ủ rũ cúi đầu: "Thật mà. Thanh Vũ, anh tin tôi một lần đi."
Lâm Thanh Vũ vì chăm sóc tâm tình của bệnh nhân, dối lòng nói: "Ta tin."
Lục Vãn Thừa nửa tin nửa ngờ: "Thật hả?"
"Ừm."
Lục Vãn Thừa mỉm cười. Nụ cười của thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái lại trong veo, giống như bầu trời sau cơn mưa hạ, cứu vớt đôi mắt bị phèn dính lấy của Lâm Thanh Vũ.
Sau khi tìm lại được lòng tự trọng, Lục Vãn Thừa mới nhớ đến chuyện chính: "Đúng rồi, anh gặp Tiêu Tranh à?"
"Gặp," Lâm Thanh Vũ cười lạnh, "Gã gọi ta là - 'Tiểu Thanh Vũ'."
Lục Vãn Thừa: "... Cứu."
Chờ Lục Vãn Thừa khỏe hơn một ít, Lâm Thanh Vũ cho Hoan Đồng thu dọn rồi chuẩn bị trở về Hầu phủ. Ba người đi đến tiền điện, Hoan Đồng nhìn thấy tăng nhân vừa thi châm cho Lục Vãn Thừa: "Thiếu gia, là vị đại sư kia châm cho tiểu Hầu gia tỉnh lại."
Đại sư bắt gặp ánh mắt của họ, gật đầu ra hiệu. Lâm Thanh Vũ nghĩ y là thê tử trên danh nghĩa của Lục Vãn Thừa, cần phải tự mình đến nói một lời cảm ơn với đại sư, nên bảo Lục Vãn Thừa và Hoan Đồng chờ một lát.
Trước đó Lâm Thanh Vũ đã sớm được nghe thầy thuốc trong Phật môn có phương pháp chữa khác so với bên ngoài. Sau khi nói lời cảm tạ, đại sư chủ động hỏi về sức khỏe của Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ cũng đáp lời ít nhiều.
Hoan Đồng chờ đến phát chán, nhìn khách hành hương thắp hương quỳ lạy cầu phúc thì nói: "Tiểu Hầu gia, không thì chúng ta cũng thắp mấy nén hương cho Phật tổ đi ha?"
Lục Vãn Thừa không để ý lắm: "Được."
Thế là Hoan Đồng xin tăng nhân sáu nén hương, sau khi châm lửa thì chia một nửa cho Lục Vãn Thừa. Cậu chàng học theo khách hành hương, quỳ trên đệm ngồi, chắp hai tay trước ngực, miệng lẩm bẩm. Sau đó thì dập đầu quỳ trước tượng Phật ba cái, rồi mới cắm hương vào lư hương. Sau khi làm xong, Hoan Đồng phủi quần áo đứng dậy, thấy tiểu Hầu gia cầm hương tùy ý, mắt cứ nhìn về phía thiếu gia và đại sư, cậu chàng lại quỳ xuống lần nữa: "Thân thể tiểu Hầu gia bất tiện, nên con hành lễ với Phật thay hắn."
Sau khi dập đầu, Hoan Đồng nói: "Tiểu Hầu gia, ngươi có thể nói tâm nguyện của mình với Phật Tổ rồi."
Lục Vãn Thừa thu hồi tầm mắt: "Tâm nguyện?"
"Đúng vậy á. Chỉ cần Phật Tổ nghe được, nhất định sẽ giúp chúng ta hoàn thành tâm nguyện."
Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn, nhìn tượng Phật bằng vàng trên chính điện. Bảo tướng trang nghiêm, nhìn xuống chúng sinh.
Lục Vãn Thừa suy nghĩ rồi cười khẽ: "Vậy thì... mong y mãi mãivui vẻ."
Ở trước cửa Nam An Hầu phủ, xe ngựa của Lâm Thanh Vũ vừa về tới, xe ngựa của Lương thị và Lục Niệm Đào cũng theo sau. Lương thị xuống xe, nhìn thấy Lâm Thanh Vũ, theo bản năng muốn tránh thì bị Lục Niệm Đào giữ chặt: "Mẫu thân là chủ mẫu, y là thiếu quân, không thể để mất thể diện."
Lương thị siết ngón tay, mặt nở nụ cười: "Vãn Thừa, Thanh Vũ, các con đi đâu vậy, sao không nói với mẫu thân một tiếng."
Mặt Lục Vãn Thừa trầm như nước, tức giận nói: "Ta ngược lại còn không muốn đi đây này."
Lâm Thanh Vũ mím môi, đưa tay muốn đẩy xe lăn, chỉ nghe Lục Vãn Thừa nói: "Hoan Đồng, đẩy ta trở về."
Hoan Đồng 'Ò' một tiếng, khó hiểu nhìn Lục Vãn Thừa rồi lại nhìn Lâm Thanh Vũ, đẩy Lục Vãn Thừa đi. Lâm Thanh Vũ trầm mặc một hồi mới theo sau.
Những hạ nhân khác cũng nhìn nhau. Cả nhà ai ai cũng biết, đại thiếu gia là người tốt tính nhất trong phủ, đối xử với mọi người rất bao dung, chưa từng tính toán. Đây là lần đầu tiên họ thấy đại thiếu gia trưng vẻ mặt lạnh trước thiếu quân thế này.
Lương thị cũng không hiểu: "Không phải tình cảm của hai đứa nó tốt lắm sao, sao lại vậy."
"Vì tình cảm tốt, nên mới thế." Lục Niệm Đào hớn hở nói, "Sức khỏe đại ca không tốt, nhưng cũng là một nam nhân, sao có thể chịu được thê tử của mình bị người ngoài ngấp nghé. Cho dù người kia là..."
Lục Niệm Đào vừa hả hê vừa ghen tị. Mặt đẹp là thế, sinh ra làm một nam nhân thì có lợi ích gì. Nếu ả cũng có một gương mặt như vậy, thì sao phải hao tâm tổn sức.
Đêm đó, Lục Vãn Thừa và Lâm Thanh Vũ cãi nhau một trận, quậy cho Lam Phong các gà bay chó chạy, chướng khí mù mịt. Hạ nhân ở viện khác đi ngang qua cổng Lam Phong các, còn nghe được tiếng đồ đạc quăng loảng xoảng bên trong.
Lục Vãn Thừa chỉ Lâm Thanh Vũ, nghiến răng nói: "Tôi hỏi em, có phải hôm nay em hẹn gặp riêng gã ở chùa Trường Sinh hay không?!"
Lâm Thanh Vũ giải thích với hắn: "Nếu ta hẹn gặp gã, thì sao còn dẫn huynh đi theo."
"Có phải em nghĩ tôi bệnh tới ngốc luôn rồi không?"
"Đúng đấy."
"Xưa nay em không dùng hương, sao hôm nay đi chùa Trường Sinh lại đeo túi thơm theo?"
"Ta tiện tay mang thôi, ai biết gã lại thích."
Lục Vãn Thừa kiếm chuyện: "Ha, hẳn là em mong tôi chết sớm, xong là có thể chọn một người khác."
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: "Huynh đã nghĩ vậy, thì ta cũng không còn cách nào."
Lục Vãn Thừa nghẹn họng: "Em..."
Lâm Thanh Vũ chờ Lục Vãn Thừa đớp lại.
Nhưng Lục Vãn Thừa lại thấp giọng nói: "Anh không thể nói vậy được."
"Vì sao?"
"Bởi vì anh nói thế tôi không đáp lại được."
"Vậy thì đừng nói nữa." Lâm Thanh Vũ nói xong thì phất tay áo, đồ trên bàn bị quét sạch xuống đất.
Lục Vãn Thừa cười, cầm bình hoa trên kệ định ném xuống thì nghe Lâm Thanh Vũ nói: "Đó là di vật tiền triều."
Lục Vãn Thừa thả bình về chỗ cũ ngay lập tức: "Vậy thì cũng là di sản của anh."
Sau một đêm, trong phòng lộn xộn tứ tung. Hoa Lộ và mấy tỳ nữ dọn dẹp hết nửa ngày, dọn được một đống đồ vỡ đem đi vứt. Trong đó, gồm cả túi thơm làm Tiêu Tranh chú ý.
Đầu đông chưa đến, hoa cúc đã dần nở rộ, Lam Phong các đã bắt đầu dùng chậu than, phủ màn cửa chắn gió.
Lâm Thanh Vũ ở trong thư phòng đọc thư của Trương Thế Toàn gửi từ Từ Châu đến, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng, y nâng bút hồi âm, trong thư chỉ viết ba chữ: "Tiếp tục tra."
"Thiếu gia thiếu gia," Hoan Đồng vừa chạy vừa hét, "Tiểu Hầu gia mời ngài về phòng ngủ, nói có đồ tốt muốn cho ngài xem."
Lâm Thanh Vũ nghi ngờ: "Đồ tốt?"
Hoan Đồng cười vui vẻ: "Ngài đi xem là biết."
Lâm Thanh Vũ đi vào phòng ngủ, chỉ thấy nhuyễn tháp y ngủ đã không còn, bình phong và giường của Lục Vãn Thừa cũng không có, thay vào đó là hai cái giường một trên một dưới chồng lên nhau, là giường tầng Lục Vãn Thừa từng nói đến.
Lục Vãn Thừa nói chuyện với thợ mộc: "Ở chỗ này làm thêm một cái rào chắn, tránh nửa đêm thiếu quân xoay người rơi xuống."
Thợ mộc nói: "Vẫn là tiểu Hầu gia cẩn thận, ta sẽ làm thêm vào."
Lâm Thanh Vũ: "..." Vẫn là không tránh khỏi một kiếp này.
"Thanh Vũ lại đây." Lục Vãn Thừa cố ý tránh qua một bên, để cho Lâm Thanh Vũ nhìn kiệt tác của hắn và thợ mộc, "Thế nào? Anh xem cái cầu thang này, tôi cố ý bảo thợ mộc làm rộng ra, dễ cho anh lên xuống."
Lâm Thanh Vũ há miệng, nhìn thấy cổ tay hắn chỉ có một nắm so với áo khoác nặng nề thì thỏa hiệp: "Ngươi thích là được."
Giường Lục Vãn Thừa bảo thợ mộc làm, tuy cồng kềnh nhưng khi nằm lại rất thoải mái. Lâm Thanh Vũ vừa chìm vào giấc ngủ không bao lâu, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy có người xì xào gọi tên mình bên tai.
Lâm Thanh Vũ mở mắt, trời bên ngoài vẫn tối đen. Lục Vãn Thừa đứng dưới giường, hai tay vịn lên rào chắn, mỉm cười nhìn y.
Cơn buồn ngủ vẫn chưa lui, giọng nói của Lâm Thanh Vũ ấm hơn bình thường mấy phần, cũng nhẹ nhàng mềm mại: "Mấy giờ rồi?"
Lục Vãn Thừa nói: "Vừa qua giờ tý (11h - 1h am). Lâm Thanh Vũ cho rằng nửa đêm Lục Vãn Thừa đánh thức mình là do có chỗ nào khó chịu. Nhưng thấy hắn có thể đứng dậy, giọng điệu nói chuyện cũng ổn định, thì loại trừ khả năng này.
Khó có khi Lâm Thanh Vũ lười biếng, không ngồi dậy, xoay người nằm nghiêng nhìn Lục Vãn Thừa: "Giờ này ngươi gọi ta dậy là muốn làm gì."
Trong đêm đen, đôi mắt Lục Vãn Thừa sáng như sao: "Thanh Vũ, hôm nay tôi mười tám tuổi."