Chiến sự nơi tiền tuyến kéo dài đến tháng Chín, cuối cùng đã có chuyển biến.
Tạ Liên nhận lệnh, dẫn năm ngàn kỵ binh sang hướng Bắc, ở khe sông Lạc của Hoài Nam chống chọi với mười vạn đại quân Bắc Tần.
Đại tướng Bắc Tần tách năm vạn quân để nghênh chiến chính diện, mà Tạ Liên cũng chia kỵ binh ra thành hai phần, trong đó một đội gần như ngay dưới mí mắt quân Bắc Tần, thần không biết quỷ không hay thực hiện đánh vu hồi (*), ôm trọn hai mặt của quân Bắc Tần.
(*) vu hồi: Đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Tạ Liên còn trực tiếp làm gương cho quân sĩ, dẫn kỵ binh xông vào trận địa của địch, kiếm xé gió mà đi, không gì cản nổi. Đội quân đánh vu hồi thì chặn đánh phía sau, quân Tần thất kinh, gần như toàn bộ một bên cánh quân luống cuống tay chân chống đỡ quân địch, vội vàng tháo chạy. Binh sĩ tranh nhau chạy trối chết qua sông Hoài, số người chết đuối hơn cả vạn người. Tạ Liên đuổi đánh không tha, giết chết đại tướng lẫn phó tướng của quân Tần. Mười vạn đại quân đã bị năm nghìn kỵ binh của Tạ Liên đánh tan hoàn toàn. Trong lúc nhất thời, cõi lòng quân Tần bị hoảng loạn cực độ, danh hào của Tạ Liên gần như trở thành bùa đòi mạng, người người nghe thấy mà sợ hãi, quân thủ thành Hoài Nam dù bị mắng nhiếc cũng không dám ra ngoài ứng chiến.
Khi tin tức truyền đến tai Tần đế, cũng là lúc hắn đang dẫn ba mươi vạn đại quân chống chọi với đại quân của Tư Mã Dục ngăn cách nhau bởi sông Phì.
Hiện đã là cuối Thu, mênh mông hai bên bờ sông Phì là những cây lau sậy hoa tung bay. Tần đế đứng giữa nơi xơ xác tiêu điều ấy đối diện với trận địa được chuẩn bị rất nghiêm túc, khí thế lớn mạnh. Ở giữa là một người trong bộ áo giáp kim loại màu vàng, mặt trời chiếu rọi, hiện rõ dung mạo vị tướng ấy như người trời, anh tuấn hơn người. Làm lòng dạ bất giác sợ hãi.
Bèn giơ roi ngựa lên chỉ vào, hỏi người bên cạnh, “tiểu tướng kia là ai?”.
Đứng bên cạnh hắn là một hàng tướng (tướng đã đầu hàng) của Nam Triều. Vì tình thế ép buộc, phải chấp nhận đầu hàng, nhưng tâm vẫn hướng về phương Nam, ngay lập tức trả lời: “Đó là Thái tử Nam Triều, năm ngoái ở Tương Dương đã mượn đêm tối tập kích đại doanh Giang Bắc, khiến Mộ Dung tướng quân nếm mùi bại trận chính là anh ta”.
Mộ Dung Tuyển ở Bắc Triều xưa nay có danh xưng chiến thần, lời ông ta vừa nói, chính là một đòn gây rối loạn vào quân Bắc Tần lúc này.
Não Tần đế như bị đánh đòn đau trong một thoáng, thế nhưng vẫn nói: “Thực là một thiếu niên oai hùng. Bên khe sông Lạc kia vừa báo cáo tên Tạ Liên, nghe cũng rất quen tai”.
“Chính là chất nhi của Tạ Thái phó, Tạ Liên và Vệ Lang – người đang phòng thủ ở Tương Dương, đều là cánh tay của Thái tử, lúc ở Chương Dương đều đã từng giáp đánh với Mộ Dung tướng quân. Nhớ đến nội dung báo cáo chiến sự của Mộ Dung tướng quân, cũng có nhắc tới bọn họ”.
Tần đế gật đầu, nói: “Giang Nam vẫn còn có người tài”.
Tuy ra vẻ trấn định, nhưng khi nghĩ đến lời can gián trước khi chết của Thừa tướng, câu Nam Triều “quân minh thần hiền”, không khỏi hối hận vì bản thân đã qua loa khinh mạn. Vẻ mặt đã có hơi ngượng nghịu.
Ở bờ phía Đông sông Phì, Tư Mã Dục đang bày trận chờ đánh.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hai quân đều tự tới bờ sông bày trận, cách sông mà nhìn nhau, căn bản không ai muốn đánh trước. Bởi vì ai cũng không đần đến mức dưới mí mắt của quân địch mà vượt sông. Giá nào cũng phải đánh một lần vu hồi nữa, qua sông Phì một cách âm thầm.
“Chỗ Tạ Liên thế nào rồi?”. Tư Mã Dục hỏi Vương Diễm đang đứng bên cạnh.
“Sau khi đánh tan sĩ khí của lương quân, vượt gấp qua khe Lạc. Giờ này đang dọc theo sông Hoài để đến đây, sớm nhất đến sáng mai là có mặt rồi”. Vương Diễm đáp.
“Quân Tần bên kia có hướng đi gì không?”.
Vương Diễm nói: “Tạm thời chưa có…” Cậu chàng này xưa nay vẫn nói năng thận trọng, không tùy tiện đoán mò, song do dự trong chốc lát, vẫn nói rằng, “Theo đệ thấy, hình như bọn họ… vẫn chưa có ý muốn qua sông đánh một trận.”
Tư Mã Dục cười nói: “Đó là do bị trận đánh của A Hồ làm sợ hãi, mới trì hoãn tới giờ”.
Tạ Liên với năm nghìn người dễ dàng đánh tan mười đại quân Bắc Tần, hôm nay bên bờ phía Đông sông Phì lại có năm vạn đại quân. Bắc Tần dùng binh lại quên phép tính nhân, cảm thấy ba mươi vạn đại quân của mình vẫn thấp bé nhẹ cân, bụng dạ vô cùng lo lắng. Rõ ràng về mặt số lượng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, lại không dám chủ động tiến công.
“Còn chưa đối chiến, đã thua về thế trận, trận chiến này có vẻ sẽ lạc quan hơn cả chúng ta dự đoán”. Tư Mã Dục nói, “tuy nhiên cũng chả sao, bọn chúng không tiến công, thì để chúng ta chủ động vậy”.
Quả nhiên, Tạ Liên đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây. Nhưng không hề vội vã kết hợp với Tư Mã Dục.
Chàng tướng quân trẻ tuổi này đã chạy một vòng lớn, ở phía Đông đã bao vây đánh tan tác quân địch ở khe Lạc sông Giản, quét sạch hai mặt khiến quân địch âm thầm bất an, lại sang hướng Tây vòng trở lại tuyến đầu tiên, khiến quân Tần đang chưa kịp chuẩn bị đã bị đánh không kịp trở tay ở hai bên bờ sông Hoài, tránh được tuyến phòng ngự của quân Tần bên sông Phì, rồi lại một lần nữa vòng tới phía sau quân Tần. Anh thực sự là binh sĩ chuyên đánh vu hồi của đại quân Nam Triều, chỉ có điều anh không đánh vu hồi ở phạm vi quá lớn, chỉ có thể là một tiểu vu hồi thôi, vừa lớn mật lặp lại trò chơi cũ, đồng thời còn thực hiện nó đến hai lần.
Nắm trong tay anh, tuy kế không mới, dụng binh không khác kiểu cũ là mấy, nhưng linh hoạt gấp trăm lần, luôn luôn khiến kẻ địch không suy đoán nổi, khó lòng phòng bị.
Mà lúc này Tần đế cũng không biết rằng có một thanh đao nhọn đang ngầm để sau lưng hắn, còn nghiêm túc phái người đi khuyên Tư Mã Dục đầu hàng.
Tư Mã Dục thẳng thắn lưu loát tiếp kiến sứ giả, lại càng thẳng thắn lưu loát từ chối: “Chỉ có chí chết trận, chứ không có ý hàng địch. Đem hồi âm của ta chuyển cho chủ công của các ngươi, các ngươi bày trận ép sát sông Hoài, khiến ta không thể vượt sông. Cứ kiểu giằng co thế này, tất phải giằng co kéo dài, hai bên cũng không được gì. Không bằng các ngươi lui bước một chút, đợi ta vượt sông bày trận, rồi đánh một trận quyết định thắng bại. Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, thấy thế nào?”.
Sứ giả đem lời trở về, không lâu sau liền chuyển câu trả lời thuyết phục của Tần đế, “Đồng ý”.
—– Tần đế cũng có tính toán riêng, sỡ dĩ hắn cho đội quân Nam Triều qua sông, khi đội hình chưa được chỉnh đốn, là lúc lực công kích lẫn phòng bị yếu nhất, sẽ giải quyết một thể. Tự cho rằng đây là tương kế tựu kế.
Song phương bàn bạc, đều tự quay về doanh để chuẩn bị.
Chớp mắt đã vào đêm, nước phản chiếu ánh sáng.
Trong doanh trại ngựa chiến hí vang, đèn đuốc ánh lửa phập phồng.
Đám người Tạ Băng, Dữu Kiền đều tự mình quay về trướng. Tư Mã Dục mệt mỏi cả ngày, cũng sớm đi vào giấc ngủ.
Vương Diễm thì mở rộng tấm thảm đặt gần cửa doanh trướng của Tư Mã Dục để nằm. Anh thuộc quân đoàn Tư Mã, vốn còn trẻ tuổi, nên Tạ Liên không chịu đưa anh vào tuyến đầu, đành ở lại doanh trung để trợ giúp Tư Mã Dục xử lý công văn. Vốn dĩ mọi thứ đều thuận lợi, nhưng bỗng nhiên tháng trước A Ly gửi cho anh một phong thư mật, bảo anh phải chăm sóc Tư Mã Dục thật cẩn thận, phải đề phòng những kẻ không phận sự bên cạnh Tư Mã Dục.
Tuy rằng Vương Diễm còn nhỏ, nhưng mà đi theo Vương Thản cùng đám người Tạ Liên lâu ngày mưa dầm thấm đất, tâm trí trưởng thành sớm, nên mọi chuyện cần hiểu đều hiểu được.
Chị gái anh gửi thư không phải chỉ là để giúp anh giữ lấy tình nghĩa, việc bảo anh chăm sóc anh rể thật cẩn thận, chỉ e rằng phía sau còn có chuyện gì, làm cô trở nên cảnh giác.
Tư Mã Dục và Tạ Liên gặp thời cơ thì còn có thể quyết đoán, song những việc này với anh vẫn còn thiếu kinh nghiệm và kiến thức, không thể nhúng tay. Chuyện trong thư A Ly, anh cũng không nói ra khiến bọn họ phải lo lắng, còn bản thân mình thì cẩn thận gấp bội lần. Tất cả những chuyện ăn uống hàng ngày đều phải trình qua tay anh trước, đề phòng rất chặt chẽ.
Mấy ngày gần đây chính anh cũng dần nhận ra một ít đầu mối.
Anh ở việc xử lý công văn rất tài giỏi, những quân vụ trong doanh trung anh đều đã sàn lọc kỹ, mới đưa tới tay Tư Mã Dục. Mặc dù vậy Tư Mã Dục cũng phải xử lý những vụ phức tạp, khó có được ăn no ngủ đủ. Vài ngày gần đây lại thường có bẩm báo lúc nửa đêm, khiến Tư Mã Dục đang ngủ say thì tỉnh dậy, mà chỉ nói những chuyện không quan trọng. Khiến Vương Diễm vô cùng tức giận. Cậu chàng này không quen lấy suy nghĩ xấu mà đo lòng người, nhưng một khi đã nghĩ thông suốt thì so với ai đều suy nghĩ cẩn trọng sâu sắc hơn. Lại thêm bản thân đã giải quyết hết những việc nhỏ nhặt kia, liền mơ hồ nhận ra, trong quân chỉ sợ có người cố tình quấy nhiễu Tư Mã Dục, khiến anh không thể ngủ ngon.
Hơn nữa từ khi chiến báo thắng lợi từ Tạ Liên truyền tới, anh đã cảm thấy có một cơn sóng ngầm đã bắt đầu khởi động xung quanh Tư Mã Dục.
Anh không kìm được nghĩ tới lần trước khi xuất chinh, Vương Thản đã dặn dò anh, “Bên ngoài hiểm ác, càng là thời điểm thuận nước thuận gió, càng phải cẩn thận sau lưng. Phải tuyệt đối theo sát người Thái tử, mở mắt ra thật to”.
Lúc này, anh mới mơ hồ nhận ra được thâm ý của cha mình.
Ngủ không được, anh ngẫm nghĩ, rốt cục kẻ nào xuống tay với Thái tử thì sẽ được lợi, chủ soái của tuyến đầu dao động một chút là có thể ảnh hưởng đến cả chiến cuộc. Nếu Tư Mã Dục có chuyện gì, trận chiến trước mắt này sẽ bại, vậy phải mất nước à.
Nhưng hôm nay, trong đầu anh như có lưỡi dao lạnh lẽo lướt qua, anh bỗng nhiên nhận ra, thực ra còn có một kiểu tình huống mà có một người nào đó sẽ thích nghe.
—- tiền tuyến thắng lợi, nhưng Tư Mã Dục tử vong.
Chính anh cũng bị suy nghĩ này dọa sợ đến mức tỉnh cả người, nhất thời cả người lạnh lẽo.
Kỳ thực khả năng này vẫn có thể xảy ra, chỉ có điều trước khí thế rào rạt của quân Tần, nhất thời anh chưa tưởng tượng được tới khả năng chiến thắng thôi. Nhìn tình hình hiện nay mà nói, cuộc chiến này đến mười phần là không có cơ hội thắng, nhưng nhờ có Tạ Liên ở đây, mới có thể duy trì vững vàng tình thế giằng co. Anh mới dư dả thời gian để nghĩ tới những điều khác. Vương Diễm cũng không kinh hoảng nữa. Dù thế nào thì, hiện nay công việc bảo vệ tốt cho Tư Mã Dục vẫn nằm trong bàn tay anh, chỉ cần anh hết mực cẩn thận, người bên ngoài sẽ không có cách nào lợi dụng thời cơ.
Chỉ là anh nghĩ tới, xem ra phải tăng thêm người bảo vệ bên cạnh Tư Mã Dục — hơn nữa chiến sự càng lúc càng mạnh mẽ, áp lực và trách nhiệm của việc bảo hộ càng ngày càng nặng thêm.
Vương Diễm xốc thảm trên người ngồi dậy. Cậu chàng này dưới áp lực nặng nề lại càng trở nên bình tĩnh, thông suốt hơn.
“Ngủ không được à?” Tư Mã Dục ở đằng sau ngáp một cái. Anh mặc giáp mà ngủ, khẽ động đậy cũng vang lên tiếng lách cách.
Âm thanh đó vang lên giữa đêm lạnh thật rõ ràng.
Vương Diễm không vội đi điều chỉnh ngọn đèn, chỉ dựa lưng vào giáo, cùng Tư Mã Dục trò chuyện, “Điện hạ cũng không ngủ được sao?”.
“Ừm”. Tư Mã Dục lên tiếng, “Kích động quá ngủ không được, ngày mai sẽ quyết chiến mà”.
Vương Diễm: =__= sao tôi chẳng có cảm giác rằng anh đang kích động tí nào ấy nhỉ?
“Lúc này lại càng nên ngủ cho ngon mới phải”. Vương Diễm nghiêm túc.
Tư Mã Dục hé miệng cười ra tiếng, vẫy vẫy tay, nói: “Lại đây cho đệ xem cái này”.
Vương Diễm vẫn ngoan ngoãn đi qua, Tư Mã Dục lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho anh. Vương Diễm liền nương theo ánh đuốc từ bên ngoài hắt vào, mở ra nhìn hai câu, lập tức đè thấp giọng nói, “đây là…”.
“Hôm nay sứ giả Bắc Tần bắt đầu trình thư khuyên hàng”.
“Nhưng…” Đây căn bản chính là một phong thư thông đồng với địch cơ mà!
Vương Diễm tất nhiên hiểu ra thư này không xuất phát từ tay Tần đế, chỉ e có đến tám – chín trên mười phần là tới từ tay sứ giả — người đó mượn danh nghĩa tới khuyên hàng, rồi cùng Tư Mã Dục bày mưu, bày tỏ tấm lòng trung thành. Vậy là có người ở quân Tần làm nội ứng, lại có Tư Mã Dục ở phía trước, Tạ Liên ở phía sau… Trận đánh diễn ra ngày mai, có lẽ nổi lo lắng cũng sẽ giảm bớt.
Tư Mã Dục cười nói, “Suỵt —- tai vách mạch rừng. Cho đệ xem, là muốn để đệ thả lỏng bớt tâm tư”.,
Đột nhiên Vương Diễm không biết nên nói cái gì cho phải —- Tư Mã Dục không hề biết, điều Vương Diễm lo lắng không phải chiến sự sẽ thế nào, dù sao cũng đã có Tạ Liên và Tư Mã Dục quan tâm rồi, anh chỉ cần tin tưởng vào bọn họ là được. Điều anh lo chính là nhỡ may chiến thắng quá mau, anh không kịp bố trí gì, để cho Tư Mã Dục giống như miếng thịt cừu non tơ mập mạp phơi bày ra trước mặt toàn thể những con sói sám to lớn đang há miệng nhe răng, phải làm sao mới tốt đây chứ.
“Này, sao trông đệ có vẻ càng lo lắng hơn thế?”.
Vương Diễm:…. Với cái đầu ngu như anh tôi cũng không biết nên giải thích thế nào!
—- So bì với bọn Vệ Lang, Tạ Liên, Tư Mã Dục, thì Vương Diễm vẫn là người non và xanh nhất.
Tư Mã Dục vòng tay qua cổ anh ta, vò vò đầu anh ta, “Được rồi, đừng lo nghĩ nữa. Ta biết đệ đang lo điều gì, ngày mai đánh xong trận này thì cùng ta quay về đi”.
“Ơ…”
“Đã lâu không gặp a tỷ của đệ rồi”. Tư Mã Dục cười nói, “mỗi lần nghĩ đến đều ngủ không yên”.
“Này…”.
Song Vương Diễm vẫn phải thừa nhận, nếu Tư Mã Dục thực sự vừa đánh xong đã về ngay, vậy quá phong độ rồi. Làm cho bọn sói sám lớn kia chỉ có thể đứng nhe răng hứng gió thôi! Chỉ biết ở giữa tiền tuyến mà bày mưu tính kế, về tới thành Kiến Nghiệp rồi, ngươi lại thử ra tay với Thái tử điện hạ thử xem!
Anh cào rách cả da đầu cũng không thể giải quyết được phiền toái, vừa tới tay Tư Mã Dục, lại cứ nhẹ nhàng như gió thổi mây bay — tất nhiên cái chuyện về nhà ôm ấp vợ hiền gì gì đó, Vương Diễm coi như chưa hề nghe thấy.
“Thế nhưng…. Điện hạ bỏ về như thế có tốt không?”.
“Có gì không tốt chứ”. Tư Mã Dục cười nói, “Công trạng vào tay ta cũng vô dụng, hà tất phải cùng bọn A Hồ, A Sửu tranh đoạt? Hơn nữa một khi chuyển bại thành thắng, bước tiếp theo sẽ là gì đây?”.
Vương Diễm suy nghĩ một lát, nói: “Thừa thắng xông lên…” Trên mặt anh tạm thời cũng trở nên hứng khởi, “Thu hồi đất đã mất, có thể đuổi người Hồ đi xa được đến đâu cứ đuổi”.
“Hết thảy đều phải nhân cơ hội”. Tư Mã Dục nói, “Nhưng nếu có ta ở đây, những quyết định chiến sự của tiền tuyến, bọn họ có phải xin chỉ thị của ta nữa hay không?”.
… Nếu xin chỉ thị, kéo dài thời gian sẽ làm lỡ thời cơ chiến đấu, nếu không xin chỉ thị, lại thành chuyện chuyên quyền độc đoán. Phải chọn con đường nào, thống binh các tướng lĩnh cũng đều sầu não đến bạc đầu. Hơn nữa binh lực vốn ít ỏi, muốn bảo vệ Tư Mã Dục an toàn, phải còn chia nhỏ nữa. Nếu không cũng chỉ có thể để mặc Tư Mã Dục xung phong liều chết trước cuộc chiến thôi — nhưng anh chính là Thái tử, kế thừa quốc nghiệp, không được phép có nửa điểm sơ xuất.
Vừa nghĩ đến đó, thấy việc Tư Mã Dục trở về Kiến Nghiệp, trái lại vẫn là lựa chọn tối ưu nhất.
Có thể không bị vinh quang của công trạng che mờ mắt, trong nháy mắt đã đưa ra được quyết định… Vương Diễm cũng phải bội phục sự quyết đoán cùng quả quyết của Tư Mã Dục.
“Hơn nữa ta cũng đã cảm thấy có chút mỏi mệt”. Tư Mã Dục duỗi thẳng lưng, “Quay về có lẽ còn cần phải bồi bổ một thời gian mới có thể khôi phục nguyên khí. Đừng bị bệnh nặng là tốt rồi”. Anh nói, “Ta cũng không đủ mạnh mẽ để chống đỡ đâu….”.