Lời Lão thái thái là muốn cho A Ly suy xét lại thật kỹ càng, nhưng lại thật sự khiến cô lo lắng hơn.
Lễ Trùng Cữu ngày chín tháng Chín, Hoàng hậu lại mở yến tiệc ở Thai thành, Lão thái thái không cho A Ly đi. Mà bảo mẹ A Ly dắt A La theo.
Mẹ A Ly cũng thấy chiêu này của Lão thái thái là quyết định thỏa đáng. Lần chạm mặt nọ của A Ly với Thái tử có hơi giống thiên lôi đánh sét — nên nói thế nào nhỉ, cứ giống như là trên hòn đá tam sinh đã khắc định nhân duyên, bỗng đâu giữa chừng gặp gỡ người khác. Thậm chí khỏi cần phải nói một lời, liền xác định rõ ràng đó chính là anh ta. Lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại nhau đến ba lần, làm cho mọi người bên cạnh nhìn thấy đều phải tin là tình yêu đích thực.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng khuyết điểm của tiểu thư khuê các là vừa phải thanh lịch lại vừa rụt rè. Nếu rơi vào mắt người có tâm tư, chỉ sợ sẽ thình lình sinh chuyện thị phi. Hãy cứ tránh chút hiềm nghi đã.
Bởi vậy khi Hoàng hậu quên dặn dò bắt buộc phải mang con gái lớn đi theo, mẹ A Ly đã thoải mái mang theo đứa gái út.
Mặc dù Lão thái thái không biết tình cảnh dữ dội khi A Ly gặp Tư Mã Dục, nhưng việc A Ly chọn quỳ trước mặt bà để biểu thị đã làm việc sai quấy, rõ ràng là đã thừa nhận có tư tâm. Lão thái thái hiểu biết sâu rộng xiết bao, tự nhiên lúc này cũng đã đoán ra đến bảy tám phần.
Chắc chắn là đã gặp tiếng sét ái tình. Lão thái thái nghĩ, tính cách của cô gái như A Ly, lại cứ một mực vừa gặp đã yêu, hoặc là nói đã đối với cái tên tiểu tử hỗn láo Thái tử kia nhất kiến chung tình. Điều này không phải là nghiệp chướng hay sao.
—- nhìn xem cô cháu ngốc của bà đi, ngốc nghếch nhường nào, cố chấp nhường nào, Lão thái thái hiểu rất rõ.
Nếu bà biết được biến hóa vô chừng, Lão thái thái có còn có thể ỷ vào bản thân là người từng trải, còn lên án cô không có chuẩn mực trong chuyện tình cảm nữa không. Còn ca bài ca tình nghĩa thanh mai trúc mã đáng quý bao nhiêu, lập gia đình là phải chọn người hiểu mình, nếu không bà sẽ chết thảm cho coi, vân vân ve ve ra dọa cô nữa thôi.
Nhưng cô nàng A Ly này, đại khái là đã hiểu rõ lời bà nói chính là lời nói thật, song lại chỉ biết quỳ dưới đất một mực im lặng nghe bà nói, tùy bà phạt, chứ tuyệt không hề nhận sai, có chết cũng không thay đổi.
Lão thái thái cũng rất sầu não, song song với việc không cho phép A Ly vào Thai thành lần nữa, bà cũng đã cố gắng tự thuyết phục chính mình —- làm chức vị Thái tử phi rất nở mày nở mặt thế nào, sau này còn lên chức Hoàng hậu ra sao. Hơn nữa Thái tử mặc dù quậy nhưng cũng không đần, hẳn là sẽ không đối xử lạnh nhạt với A Ly đâu…. phải không?
Chỉ tiếc ngoài tính cách ngoan cố, Lão thái thái còn là một người cực gia trưởng.
Bà chính là có chứng nghiện đạo đức sạch sẽ, mắt nhìn khắp mọi loại người trên đời để xem xét. Huống hồ bà là người của những năm tháng cũ, từng tận mắt chứng kiến người mà bà vô cùng ngưỡng mộ đã phản bội và bị tiêu diệt như thế nào. Bà hiểu rõ một ngày bị cuốn vào vòng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, vũng bùng kia sẽ nuốt chửng bọn họ như thế nào, những người sạch sẽ cũng nhất định sẽ bị lôi theo xuống dưới, rồi bị trộn lẫn và trở nên bẩn thỉu ra sao.
Thế cục hôm nay đã được định đoạt, người cần bị báo ứng lần đó cũng đã chết. Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra, một chút thôi Lão thái thái cũng không muốn sẽ cùng với gia đình kia kết thông gia.
Chỉ đành để A Ly tự suy xét thật kỹ. Vả lại, trước mắt cứ kéo dài thời gian đến khi Vệ Lang trở về rồi tính tiếp.
Tiếc thay Vệ Lang chưa đuổi về kịp.
Mà lễ Trùng Cửu ngày chín tháng Chín Tả Giai Tư đã tới nhà trước.
Kiếp này, cuối cùng thì A Ly và Tả Giai Tư đã không còn gì nợ nần nhau, song rất kỳ lạ, từ lần nọ khi A Ly đến gặp Tả Giai Tư, hai người vẫn luôn lui tới không dứt.
Tả Giai Tư nói thẳng vào vấn đề, “Chẳng có gì lạ cả, vì cứ luôn có cảm giác đã từng gặp được a tỷ ở đâu rồi. Vừa nhìn đã hết sức mến thương”.
Có lẽ nhờ vào chút cảm giác còn sót lại, lần này cuối cùng thì đã được cùng với A Ly trở thành đôi bạn thân chốn khuê phòng.
Trong trí nhớ của A Ly cô ấy là người rất kiêu ngạo, bạn không để ý đến cô thì cô cũng không nhìn bạn. Được cô ấy chủ động kết thân, thực lòng hơi có cảm giác thụ sủng nhược kinh (nhận được sủng ái mà lo sợ). Nói đi cũng phải nói lại, cả hai cô đều hợp ý nhau, chạng vạng đầu hè thì cùng nhau ngồi ở hành lang dưới mái hiên ngắm sao, tay cầm quạt tròn xua đom đóm, có lúc thì cùng nằm trên giường, mặt kề mặt trò chuyện cho tới khi ngủ quên mà không hay —- nếu như không có Tư Mã Dục, mối quan hệ hai cô trước kia vốn dĩ sẽ luôn như vậy.
Nhưng hôm nay, quan hệ của hai người đã thực sự là thế.
Có một loại cảm giác viên mãn khó nói thành lời.
Các thứ đồ vật mà Tả Giai Tư đem đến đều rất có lợi ích và thực tế, đều là đồ ăn. Lần này vẫn là mang tới nào là lúa, hoa quả, cá và cua, “Không nhiều đồ lắm đâu, a tỷ nhìn thử xem”. Cô ấy lúc nào cũng nói thế.
A Ly còn nhớ thời điểm cuối mùa xuân nào đó, cô ấy hái một giỏ mơ mang tới, cả hai an vị trên hành lang dưới mái hiên nhà vừa ăn vừa nói chuyện, đến mức miệng dính đầy nước màu đỏ.
Tính đi tính lại, có đến năm mùa trăng rồi cô ấy không ghé lại.
Trò chuyện một khoảng thời gian —-
“Đã bắt đầu thêu đồ cưới rồi”. Tả Giai Tư có chút ngượng ngùng giải thích, “A tẩu muội cũng không cho muội xuất môn”.
“Ồ…” A Thanh cũng đã đến độ tuổi này rồi…. A Ly đã hiểu trọn vẹn cảm giác này.
Nói thật, căn cứ vào kinh nghiệm lần thi thứ hai, A Ly cứ nghĩ đến cô ấy phải đính hôn với anh chàng rất không mẫu mực kia, cái người —- bất lực, không có trách nhiệm, suy nghĩ cứ coi cô ấy như là hàng hóa không bằng. Chính là một thằng đàn ông hèn kém điển hình. Thế nhưng…. chuyện này được coi là khuê mật, lời này cũng không nên nói ra bừa bãi.
A Ly không biết nói tiếp như thế nào.
“A tỷ coi nè, khắp tay đều là lỗ kim”. Tả Giai Tư vội vã nói sang chuyện khác, vờ hết sức khoa trương bảo A Ly nhìn thử, “Giá y màu đỏ thẫm tuyệt đối là do chính máu của các cô dâu nhuộm thành!”.
A Ly:… Tuy rằng tính cách tích cực lên không ít, nhưng quả nhiên cô ấy vẫn luôn là một 囧 hài tử đích thực.
“Muội đó, thêu thùa mà lại làm tệ đến vậy sao?”.
“….thế, thế nhưng muội sẽ đào măng để bù đắp vậy”. Cô nàng này lúc nào cũng có thể nhìn ra hướng đi khác, tìm được cho mình một con đường riêng, “Qua hai tháng nữa, đợi đến khi trời rét đậm, măng thật to, muội sẽ đào cho a tỷ măng mùa đông để ăn”.
A Ly nhịn không được cười rộ lên, “Muội trước mắt cứ thêu giá y thật tốt đi đã”.
Cô nương sắp xuất giá, tất nhiên là A Ly không thể giữ cô ấy lại quá muộn. Nên sớm để cô ấy về thôi.
Cũng biết, qua lần này, muốn được gặp lại cô ấy sẽ rất khó.
Vùng ngoại ô thành Kiến Nghiệp gần đây cũng có xuất hiện thổ phỉ, không được yên bình, A Ly bèn cho người theo xe hộ tống cô ấy trở về.
Thế nhưng chiếc xe nọ vẫn không thể quay về, lúc chạng vạng mới có gia đinh quay về báo tin —- xe đã bị thổ phỉ bắt cóc.
Thế nhưng mẹ A Ly tiến cung đã lâu mà vẫn chưa quay về, A Ly không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng chạy đi tìm bà nội của cô để thảo luận, phái binh đi cứu người về.