Tê!
Mấy gã học sinh học phủ Hồng Tuyết này, mỗi người đều kinh hãi gần chết. Một người trong đó mặt trắng không biểu tình, bản thân là tồn tại đứng thứ ba trong hàng đệ tử ngoại môn của học phủ Hồng Tuyết, là một đại nhân vật, trong cơ thể gầy còm ẩn chứ huyết mạch Thần giai. Ánh mắt hắn nhìn quét qua thi thể Giác Vô Hận, vươn đầu lưỡi liếm môi khô khốc:
- Lợi hại, lợi hại! Hoàn toàn không có dấu hiệu động thủ, chính là một lần đối diện, đã giết chết sư đệ Giác Vô Hận, còn cắt đứt đầu khiến sư đệ Giác Vô Hận thần hồn câu diệt, loại thủ đoạn này, hung tàn bạo ngược, lôi đình vạn quân…
- Tam sư ca, là tiểu tử chăn ngựa của học phủ Tử Anh làm ra?
Một đệ tử khác của học phủ Hồng Tuyết, mở miệng dò hỏi với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi.
Tam sư ca kia dùng Đế thức đảo qua, sâu trong hốc mắt chứa đầy vẻ ác động, nhe răng cười nói:
- Tạp dịch? Người chăn ngựa? Ha ha ha! Chỉ sợ là đệ tử ưu tú được học phủ Tử Anh bồi dưỡng ra… Có điều hắn lẻ loi một mình tiến vào Thiên Hương bí cảnh, chúng ta sẽ khiến hắn có đến không có về!
- Nghe đây, từ giờ trở đi, toàn lực truy sát gia hỏa kia! Vừa là báo thù cho sư đệ Giác Vô Hận, mặt khác cũng là ép hỏi ra những bí mật ẩn hàm trên người hắn!
- Nhìn đặc thù sinh mệnh của hắn, tuổi đời nhiều lắm chỉ hơn mười, nếu có thể gọn gàng lưu loát giết chết sư đệ Giác Vô Hận như vậy, ai dám nói trên người hắn không có bí mật nào?
Ánh mắt tam sư ca kia trở nên cực nóng, vận dụng bí thuật đưa tin vạn dặm của học phủ Hồng Tuyết, dùng Đế thức tản ra ngoài…
- Chư vị học viên học phủ Hồng Tuyết nghe đây! Toàn lực truy bắt tiểu tử học phủ Tử Anh kia, có thể bắt sống là hay nhất, còn nếu không thể cũng phải lưu lại toàn thây! Bản tọa muốn dùng thi thể hắn luyện thành đan dược!
Đưa tin xong, thân hình mấy người trong rừng trực tiếp hóa thành tàn ảnh, biến mất vô tung, cũng chẳng buồn quan tâm tới thi thể của Giác Vô Hận, hiển hiện ra tình cảm giữa huynh đệ đồng môn kỳ thực lạnh bạc mười phần.
Lại nói về Phong Vân Vô Ngân.
Trước đó Thiên Hương nữ hoàng nói không sai, diện tích bí cảnh này rộng lớn mười phần, hắn toàn lực triển khai tốc độ, cuồn cuộn di chuyển bên trong khu vực này, giống như cá gặp nước, tận tình rong ruổi, tiện đường tránh khỏi hơn mười đạo sát khí tập trung truy tung.
Một đường chạy nhanh, Phong Vân Vô Ngân cũng lấy ra căn kiếm cốt thu được bên trong tàng bảo khố của đám sa phỉ, trực tiếp tiến hành dung hợp!
Hiện nay, kiếm tiên đồ lục của Phong Vân Vô Ngân đã chiếm được một ít năng lượng bổ sung, tỏa sáng ý chí hoàng kim vĩ đại, Phong Vân Vô Ngân vừa lúc có thể dẫn động bộ phận ý chí hoàng kim này, dung hợp kiếm cốt mới…
Kiếm cốt mới, chính là một cây xương sườn, bắt đầu mạnh mẽ dung hợp với ba cây kiếm cốt nguyên bản của Phong Vân Vô Ngân, từng sợi ý chí hoàng kim nhẹ nhàng thẩm thấu, tựa như dầu bôi trơn, giúp cho bốn cây kiếm cốt dễ dàng lưu động…
Bất ngờ, trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân bộc phát ra một tia kiếm khí, bức thẳng trời cao! Đạo kiếm khí này bày biện ra ánh sáng ngọc bảy màu loang lổ, cũng không biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu kiếm chiêu tinh diệu.
Một mặt dung hợp kiếm cốt, một mặt Phong Vân Vô Ngân tế ra Thánh lô, lấy ra những trân bảo cướp đoạt được từ tàng bảo khố của đám sa phỉ đang chứa đựng trong nạp giới. Vô số đan dược, dược liệu, binh khí, pháp bảo cấp thấp, thậm chí cả hoàng kim châu báu, hột xoàn, hết thảy đều ném vào trong Thánh lô, điên cuồng luyện hóa.
Hơn nữa, số mệnh thu tông môn bốn phẩm, từ khi được chuyển trồng bên trong nạp giới mới, lại có thiên nhất thần thủy tầm bổ, đã nuôi trồng ra một tảng lớn bảo địa, rất nhiều loại linh thạch, hoa cỏ kỳ dị, còn có thiên tài địa bảo trong rừng cây tại núi hoang, đều sinh trưởng khỏe mạnh, sinh sôi nảy nở ra một đống lớn tài nguyên dồi dào.
Phong Vân Vô Ngân cũng không quan tâm, điền cuồng ngắt lấy những tài nguyên này, ném cả vào trong Thánh lô, bắt đầu luyện hóa.
Kết quả là, Thánh lô trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân phình lớn lên, giống như Phong Vân Vô Ngân đang đội trên đầu một vầng mặt trời, sải bước cuồn cuộn. Trong Thánh lô, năng lượng từ các loại tài nguyên, tài liệu khoáng thạch đều dung hợp lại, bị luyện hóa thành một lũ năng lượng bản nguyên.
Đây là Phong Vân Vô Ngân đang mạnh mẽ trùng kích cảnh giới.
- Chúc lão, trong Thiên Hương bí cảnh này, ta phải hảo hảo tìm kiếm xem có được kỳ ngộ gì hay không.
Phong Vân Vô Ngân một mặt làm nhiễu những khí tức truy sát, một mặt nhắm tới những khu vực có linh khí ba động mười phần nồng đậm trong bí cảnh, chạy thẳng tới.
Chạy vội hơn mười dặm, chỉ nhìn thấy tại trong một sơn cốc, bảo khí tận trời. Phía trên sơn cốc, tụ tập tường vân thụy khí, vạn đạo sáng mờ, tiên âm vấn vít.
- Vào xem!
Phong Vân Vô Ngân mừng rỡ, trực tiếp nhảy vào sơn cốc.
Vừa mới vào trong sơn cốc, Phong Vân Vô Ngân liền ngửi thấy hương thơm nồng đậm, lập tức đảo mắt nhìn qua…
- Di! Kia là thứ gì?
Phong Vân Vô Ngân thấy trong sơn cốc có một đầm nước suối, giữa đầm nước trôi nổi một đóa sen nước cực lớn. Đóa sen nước này có tổng cộng bảy cánh hoa, bày biện ra đủ bảy loại màu sắc khác nhau. Trên mỗi một cánh hoa, đều mơ hồ hiển hiện ra một ít dấu vết tối nghĩa, phảng phất như một ít văn tự, đồ hình cổ xưa.
Toàn bộ sơn cốc nồng nặc linh khí, những linh khí này đều quanh quẩn bên đóa sen nước kia.
- Là bảo liên bảy màu!
Chúc lão kích động lên tiếng:
- Bảo bối! Thực sự là bảo bối! Tiểu oa nhi, đây là bảo liên bảy màu chí ít đã năm trăm năm tuổi! Loại bảo bối trình độ này, cho dù cường giả Thần giai cũng có thể hấp thu luyện hóa, mười phần hữu dụng! Ha ha ha! Thiên Hương bí cảnh, quả nhiên vô số bảo vật! Tiểu oa nhi, nhanh hái đóa bảo liên bảy màu này, chuyển vào trong nạp giới của ngươi! Nhanh!
- Được!
Phong Vân Vô Ngân cũng không nhiều lời, tay phải trảo ra, trực tiếp ngắt lấy đóa bảo liên bảy mày này, sau đó chuyển vào trong nạp giới, tùy ý cho nó sinh trưởng phát triển!
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân còn đổ thêm một ít thiên nhất thần thủy, giúp nó sinh trưởng nhanh hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài sơn cốc truyền đến một tiếng bạo rống:
- Súc sinh! Súc sinh học phủ Tử Anh! Dám giết sư đệ Giác Vô Hận của ta! Đi ra nhận lấy cái chết!
Oanh!
Trên bầu trời sơn cốc chợt hình thành một cây đại phủ bằng chân nguyên, bên trên loang lổ pháp tắc Đế giai, hình thành từng đạo gông xiềng thô tô, phủ khí xé rách hư vô, dĩ nhiên trực tiếp oanh hướng sơn cốc, muốn bổ tan toàn bộ sơn cốc.
- Muốn chết!
Phong Vân Vô Ngân cũng không nói nhiều, hai chân nhún một cái, lập tức lao ra khỏi sơn cốc nhanh như một mũi tên.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân lao ra khỏi sơn cốc, sơn cốc đã bị cự phủ chém ra thành một mảnh sụp đổ.
Bên ngoài sơn cốc, một người có thân hình vạm vỡ, ngạo nghễ đứng đó. Thân hình cao một trượng, hai mắt hung tàn, trên đỉnh đầu di động hai đạo kiếp số Đế giai, mỗi cơ nhục trong cơ thể ẩn chứa sự hung hãn đặc biệt, cản bản không thua kém gì Giác Vô Hận.
- Đến nhận chết!
Cự hán kia thấy Phong Vân Vô Ngân, bàn tay to trực tiếp bắt qua đây!
- Ngu ngốc!
Phong Vân Vô Ngân căn bản không sợ hãi, cũng đưa tay phải bắt ngược trở ra.
Phụt!
Bàn tay hai người nắm chặt lại ngay giữa không trung.
Ca ca ca!
Cánh tay cự hán kia vỡ tạc thành từng đoạn! Hắn bộc phát ra tiếng gào thảm thiết như dã thú.
- So lực lượng với ta, quá không tự lượng sức!
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, chợt trong lúc đó, đan điền hắn…
Phụt!
Một đầu giao long thô to trực tiếp phóng ra bên ngoài.
Trên đầu giao long lượn quanh ba đạo kiếp số Đế giai, hiển hiện ra cảnh giới Đế giai ba kiếp, hai mắt như điện, răng nhọn như đao, hung tàn mười phần!
Bởi vì khoảng cách giữa Phong Vân Vô Ngân và cự hán kia không xa, giao long lại phóng ra ngoài nhanh như thiểm điện, trực tiếp áp sát khiến cự hán kia trở tay không kịp. Chờ khi hắn kịp phản ứng tới được, toàn thân hắn đã bị giao long nuốt sống vào trong bụng!
Giao long ăn xong một người, lập tức trở lại đan điền Phong Vân Vô Ngân, luyện hóa gã đệ tử ngoại môn học phủ Hồng Tuyết này thành cặn bã.
Sau khi nuốt sống hơn một nghìn sa phỉ Thánh giai, hơn nghìn lạc đà Thánh giai, ba đại trại chủ, giao long vẫn lâm vào ngủ say. Có điều lúc này, giao long đã hoàn toàn tiến hóa, đạt được tiêu chuẩn Đế giai ba kiếp.
Sua khi diệt gọn thêm một gã học sinh học phủ Hồng Tuyết, Phong Vân Vô Ngân lập tức chạy trốn khỏi khu vực này…
Cách chỗ Phong Vân Vô Ngân hơn nghìn dặm…
Tam sư ca kia một mặt phi hành truy sát, một mặt gào rống lên:
- Mẹ nó! Ba động sinh mệnh của sư đệ thập thất đã biến mất! Sư đệ thập thất bị giết rồi! Chết tiệt! Chết tiệt! Đáng chết vạn lần! Tiểu tử học phủ Tử Anh! Ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân một mặt chạy trốn, một mặt liền cảm giác được, cây kiếm cốt thứ tư bắt đầu dung hợp được với ba cây kiếm cốt trước đó. Đồng thời, cây kiếm cốt thứ tư này liền bộ phát ra một ít chiêu kiếm ảo diệu, dung nhập vào kiếm thuật của bản thân Phong Vân Vô Ngân…
- Kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn… Kiếm thuật ngụy Thần giai…
Phong Vân Vô Ngân lập tức chú ý đến một loại kiếm thuật. Ý chí hoàng kim hỗ trợ hắn lĩnh ngộ, dung hợp loại kiếm thuật này.
Lập tức, trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân huyền phù một đồ hình âm dương bát quái do kiếm khí ngưng thành, một đen một trắng, liên tục chuyển động, sản sinh ra hai loại lực lượng đối lập nhau. Trong đồ án âm dương bát quái, lại ẩn chứa kiếm khí thuần dương, kiếm khí ma hoang, kiếm khí liệt hảo, băng sát bản nguyên, phong sát bản nguyên…
- Di? Chúc lão, loại kiếm thuật ra mới dung hợp có tên là Kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn, là kiếm thuật ngụy Thần giai, đây là thứ gì?
Phong Vân Vô Ngân không nhịn được hỏi ra.
Hắn cảm giác được, Kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn này sau khi dung hợp với kiếm khí man hoang, kiếm khí liệt hỏa còn muốn lợi hại hơn nhiều so với Thuần Dương kiếm khí của Cổ Thương Kiếm Đế.
Tình huống hiện tại chính là, Kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn đã hỗn hợp bao hàm toàn bộ kiếm thuật và kiếm khí trước đó.
Phong Vân Vô Ngân dung hợp bốn cây kiếm cốt, trong đó liền ẩn chứa một môn Kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn, chính là kiếm thuật ngụy Thần giai.
Chúc lão đã nói, loại kiếm thuật ngụy thần giai kỳ thực chính là tiếp cận vô hạn với kiếm thuật Thần giai. Trong một kiếm có thể bộc phát ra uy lực của Thần giai.
Có thể nói, môn kiếm thuật Phong Vân Vô Ngân mới thu được này, thực sự cao hơn ba đại kiếm thuật ẩn chứa trong ba cây kiếm cốt trước đó. Có điều so với kiếm thuật Thần giai được kiếm tiên đồ lục truyền thụ cho Phong Vân Vô Ngân, vẫn còn nhỏ yếu hơn.
Giờ khắc này, trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân bốc lên đồ hình âm dương bát quái trắng đen, liên tục chuyển động. Kiếm khí thuần dương, kiếm khí man hoang, kiếm khí liệt hỏa, băng sát bản nguyên, phong sát bản nguyên, hết thảy đều trộn lẫn trong đó.
Ý chí hoàng kim không ngừng tầm bổ bốn cây kiếm cốt, giúp Phong Vân Vô Ngân lĩnh ngộ và thấu triệt chỗ tinh thâm của kiếm thuật Âm Dương Càn Khôn, đồ hình âm dương bát quái trắng đen kia dần dần được chân nguyên chuyển hóa thành thực chất, bên trong ngang dọc kiếm khí, muôn đời bất diệt, mười đời bất hủ, trở thành một thế giới kiếm, cắt đứt vạn loại thế gian.
Thánh lô của Phong Vân Vô Ngân, cũng vì không ngừng thiêu đốt, luyện hóa các loại chất dinh dưỡng thành năng lượng bản nguyên, cũng ầm ầm bành trướng lên, đồng thời trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân cũng sản sinh một ít rung động, liên hệ. Tựa hồ cảm ứng được, đan điền thiên địa cấu thành lên Thánh lô sắp sửa phân liệt, bạo tạc.
Phong Vân Vô Ngân một mặt tu hành, một mặt tùy ý chạy trốn, cũng không rơi vào vòng vây của hơn mười đạo khí tức truy sát kia. Có điều, hắn cũng không tận lực xạ độn, vẫn luôn luôn duy trùy một khoảng cách nhất định với những đạo khí tức này.
Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân trốn chạy đủ mấy canh giờ bên trong Thiên Hương bí cảnh, cũng tìm được đến một ít thiên tài địa bảo, hết thảy đều bị hắn ném vào bên trong nạp giới, tiến hành nuôi trồng, sau đó chẳng thèm bận tâm tới nữa.
Khi Phong Vân Vô Ngân đang ở trong một sơn cốc ngắt lấy một ít nấm hương linh khiếu, lúc vừa ra khỏi, đầu lông mày liền hơi nhíu lại:
- Di? Áp dụng thế vây quanh với ta? Tựa hồ muốn vây ta trong một khu vực, đồng thời cẩn trọng thu nhỏ vòng vây…
Thánh thức của Phong Vân Vô Ngân cảm ứng được, hơn mười đạo khí tức truy sát kia tựa hồ đang truyền tin phối hợp với nhau chặn đường hắn, cố ý vây quanh Phong Vân Vô Ngân tại một khu vực, nhanh chóng thu hẹp phạm vi…
- Tốt! Ta sẽ giết mấy người, làm chất dinh dưỡng cung cấp cho ta trùng kích cảnh giới!
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, nổi lên sát tâm, bước đi cuồn cuộn về phía bên trái.
Tại một chỗ cách mấy trăm dặm về phía bên trái Phong Vân Vô Ngân, có hăm học sinh học phủ Hồng Tuyết đang liên hợp truy đuổi.
Năm người này, dẫ đầu là một người mặc bố ma y, trên đỉnh đầu trôi nổi năm đạo kiếp số Đế giai, như năm dải ngân hà, bên trong tựa hồ còn vô số vẫn thạch phấn mạt, chợt lóe chợt lóe, mười phần mỹ lệ. Một chiếc roi thép đợc ngâm trong năm đạo pháp tắc Đế giai, năm trầm năm động, khi lại có hư ảnh yêu thú, từ trong roi thép phóng ra ngoài, điên cuồng rít gào.
- Thất sư huynh, tiểu tử học phủ Tử Anh kia tựa hồ đang tiếp cận về phía chúng ta!
Bốn võ giả đứng phía sau võ giả mặc áo bố ma y, cùng cảnh giác nói.
Thất sư huynh vung tay áo lên:
- Hắn đã rơi vào vòng vây, chắc là muốn đột phá vòng vây ra ngoài, có điều… Cũng dám lựa chọn đột phá vòng vây tại chỗ bản tọa, đó là muốn chết! Dưới thần tiên của bản tọa, không biết đã chôn vùi qua bao nhiêu cường nhân, tiểu tử kia có thể chết dưới thần tiên của bản tọa, cũng là vận số của hắn!
- Dạ, Thất sư huynh nói quá đúng!
Bốn tên sư đệ liên tiếp nịnh hót. Có điều rất nhanh bọn họ đều nhíu mày.
- Di! Thật nhanh! Thất sư huynh! Tới! Gia hỏa kia còn cách chúng ta có mười dặm! Tám dặm! Năm dặm! Di… Thật nhanh!