Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 2 - Chương 2



"Khụ khụ... Khụ khụ... Tiếng ho khan trầm thấp thỉnh thoảng vang lên, xả ra một chút tanh đỏ, nhẹ nhiễm khoé môi mỏng lạnh tái nhớt của Lăng Ngự Tà, tự dưng khiến cho người ta đau lòng.

Bóng dáng cao to lẳng lặng đứng ở trước một bức hoạ vừa mới vẻ xong không lâu, Long Ngự Tà một tay chắp sau lưng, tay qua lại vuốt ve mái tóc đen của nữ tử trong tranh, mi mắt, gương mặt, cùng với môi đỏ mọng, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng, tình cảm yêu say đắm sâu nồng tận xương từ đáy mắt đổ xuống, quanh quẩn quanh người hắn.

"Ca Nhi, ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng..., chừng nào thì nàng mới trở lại bên cạnh ta?" Long Ngự Tà thì thào tự nói, thật lâu mới thu hồi tay, ánh mắt lưu luyến si mê chậm rãi chuyển hướng khác.

Chỉ thấy trên vách tường trong điện treo đầy bức họa của Tống Vãn Ca, ước chừng trăm bức. Bút mực hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc sâu hoặc nông, hình thái khác nhau, trong bức tranh lớn nhỏ không đều là Tống Vãn Ca hoặc kiều hoặc mị, hoặc oán hoặc cẩn thận, hoặc nhăn mày, hoặc cười yếu ớt, hoặc yên lặng đánh đàn, hoặc nhảy múa nhanh nhẹn, mỗi một thần thái cũng cực kỳ sinh động, mỗi một động tác cũng vẽ tỉ mỉ, hình tượng giống như thật, trông rất sống động, giống như sau một khắc cô gái động lòng người sẽ từ trong bức tranh bước ra.

"Ca Nhi, nàng trở về có được hay không, ta đang đợi nàng, vẫn đang đợi nàng, Khụ khụ Khụ khụ," Tay phải Long Ngự Tà nắm quyền dùng sức để ở bên môi mình, không cho mình ho khan ra tiếng, nhưng trong ngực vẫn áp lực không được phập phồng kịch liệt, khóe miệng tràn ra càng nhiều máu tanh đỏ.

"Hoàng thượng, người lại ho ra máu rồi.” Phong Thanh Dương thở dài đi đến, thấy khoé miệng Long Ngự Tà chậm rãi tràn ra ít máu, mày nhíu chặt lại. "Hoàng thượng, vi thần đã nói với người bao nhiêu lần rồi, thân thể của người mới vừa có chút khởi sắc, không thể thức đêm mệt nhọc, sao người lại không nghe? Đến đây, mau uống dưỡng sinh hoàn này vào, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi.” Vừa nói, Phong Thanh Dương lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người, nhanh chóng đổ viên thuốc ra cho Long Ngự Tà uống vào, lập tức dìu hắn đi về phía long sàng.

"Tướng phụ không cần thay Trẫm lo lắng, thân thể của Trẫm như thế nào tự Trẫm biết, thoạt nhìn suy yếu, trên thực tế cũng không lo ngại, chỉ bị chút nội thương thôi mà, dù sao cũng không chết được.” Long Ngự Tà đẩy Phong Thanh Dương ra, vươn tay lau đi chút vết máu ở khoé miệng. Tầm mắt lạnh như băng nhìn Phong Thanh Dương một cái, rồi sau đó lại nhớ tới bức họa lộ ra trên bức tường.

Mỗi một bức là hắn vẽ suốt ngày suốt đêm, không ngừng không nghỉ mà ra, mỗi một nét bút mỗi một tranh họa đều thấm đẫm tinh lực cùng tâm huyết của hắn, mỗi một đường bút mỗi một nét đi cũng đều chứa đầy thâm tình cùng yêu thương say đắm của hắn. Những ngày không có Ca Nhi, bức họa của nàng là niềm an ủi tâm linh của hắn, linh hồn an ổn. Nhìn một cái nhăn mày, một nụ cười của Ca Nhi trong bức tranh, xinh đẹp kiều mỹ, chạm đến tóc đen của Ca Nhi, mi mắt và hai gò má, hắn mới có thể đủ cảm giác được mình vẫn đang còn sống.

Chỉ cần thân thể còn có thể chống đỡ, hắn sẽ ngày đêm không ngừng vẽ tranh của Ca Nhi, cố gắng vẽ ra mỗi một động tác của Ca Nhi mà hắn đủ khả năng nghĩ đến trong đầu, mỗi một loại biểu thị, cùng với mỗi một thần thái. Hắn muốn đem dáng vẻ của Ca Nhi khắc thật sâu vào trong tâm linh của mình, để hồn nàng gắn bó với mình, không mất không quên, không chê không rời.

"Hoàng thượng, người, cũng nên dưỡng khoẻ thân thể sớm một chút, xã tắc cùng với đại sự trong triều chính Long Đằng đang chờ người. Còn có, Vân La công chúa của Khương Di quốc chỉ mấy ngày nữa là đến kinh thành rồi, chuyện hoà thân này còn cần Hoàng thượng định đoạt.” Phong Thanh Dương có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên giải, nói đến Vân La công chúa, kỳ thật đáy lòng hắn vốn vẫn cất giấu vài phần oán hận. Nếu không phải vì nàng ta đến Long Đằng quốc hoà thân, có lẽ lúc sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ Ca Nhi sẽ không rời khỏi bọn họ.

"Đại sự triều chính tạm thời vẫn là mệt nhọc tướng phụ lo lắng xử lý một thời gian, đợi sau khi sức khỏe của trẫm tốt lên sẽ tự mình lên triều.” Long Ngự Tà lạnh giọng dứt lời, suy nghĩ một lát, còn nói thêm, "Về chuyện hoà thân của Khương Di quốc, để Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên đi cưới Vân La công chúa đi. Mặc dù Hàn Kỳ Hiên không học vấn không nghề nghiệp, phong lưu quá mức, nhưng bề ngoài cũng là tuấn tú bội phần, tuấn tú lịch sự, hơn nữa nói về thân phận và địa vị, cha hắn chính là nhất đẳng Trung Dung Hộ Quốc công của Long Đằng quốc ta, chính hắn lại là thừa kế nhất phẩm Tiêu Dao Hầu. Điểm khác mặc dù không bằng tướng phụ và Phi Vũ, nhưng để hắn đi cưới Vân La công chúa, nhất định cũng không khiến cho Vân La công chúa uỷ khuất chỗ nào.”

"Hoàng thượng thấy Tiêu Dao Hầu sẽ đồng ý với việc hôn nhân này sao?" Phong Thanh Dương cau mày hỏi, hắn chung quy cảm thấy Hàn Kỳ Hiên cũng không đơn giản như biểu hiện nhìn thấy bên ngoài. Hắn ta mặc dù không học vấn không nghề nghiệp, háo sắc phong lưu, không làm việc đàng hoàng, ham hưởng nhạc, nhưng hai mắt phát sáng mà có thần, ngũ quan tinh anh mà sắc bén, trên trán cũng không thấy vẻ lả lướt suy sút trọng sắc. Hắn từng phái người trong ám đường đi thăm dò Hàn Kỳ Hiên, mặc dù cũng không tra ra gì khác thường, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào ánh mắt cùng với trực giác của mình. Hàn Kỳ Hiên, tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là thánh chỉ!" Long Ngự Tà biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh, lập tức lại châm chọc nói, "Nghe nói Vân La công chúa là nữ tử xinh đẹp nhất Khương Di quốc của bọn họ, Hàn Kỳ Hiên phong lưu háo sắc như vậy, trẫm để cho hắn lấy Vân La công chúa, hắn chỉ sợ mặt mày hớn hở cũng không kịp, sao lại không đồng ý?"

Dứt lời, khóe miệng Long Ngự Tà nở ra một nụ cười lạnh, không muốn đem thời gian lãng phí ở trên chuyện phiền lòng này nữa, lập tức xoay người đi tới bên cạnh bàn sách, tiếp tục vẽ tranh. Giờ phút này đối với hắn mà nói, vẽ tranh cho Ca Nhi mới là chuyện ý nghĩa nhất.

"Phải rồi", Long Ngự Tà vừa nhấc bút vẽ lên, trong giây lát lại giống như nhớ tới chuyện gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thanh Dương nói, "Tướng phụ, huynh truyền ý chỉ của Trẫm như thế này, bảo công bộ ngay hôm nay tu sửa lại Tuyết Dục cung và xây thêm, cũng đổi tên thành "Ngự Ca điện". Phải mời thợ xây dựng và thợ thiết kế tốt nhất, một chỗ một cây, một đình một ngõ cũng cần phải làm đến thập toàn thập mỹ, bố cục phải hợp lý, trang trí phải tao nhã, ung dung hoa lệ phải hơn Tê Phượng cung trước kia của hoàng hậu, đại khí tôn quý không thể thấp hơn Long Ngự cung của Trẫm. Tóm lại, tất cả đều phải làm đến tốt nhất, tất cả quá trình thi công để Phi Vũ toàn quyền giám sát, không thể xảy ra sai lầm cùng biếng nhác gì, hiểu chưa?”

Phong Thanh Dương nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc sửng sốt, nếu dựa theo ý của Hoàng thượng, đây chỉ sợ là công trình rất lớn lao dân tổn tài, phỏng chừng có thể đến trăm vạn lượng, văn võ đại thần cầm ý kiến phản đối trong triều chỉ sợ sẽ nhiều hơn phân nửa.

"Hoàng thượng, chuyện này... “

"Thế nào, tướng phụ có ý kiến?" Mày kiếm của Long Ngự Tà khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt rõ ràng tích tụ bất mãn cùng vẻ giận thật lớn, thần sắc lạnh như băng sinh sôi ngăn cản lời Phong Thanh Dương còn chưa nói hết.

"Vi thần không dám có ý kiến, Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ đem chuyện này làm tốt, "Ngự Ca diện", chắc chắn sẽ trở thành cung điện hoàn mỹ nhất không thể soi mói ở toàn bộ Long Đằng quốc.” Phong Thanh Dương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên không cho phép mình suy nghĩ cho ích lợi của lê dân bách tính.

Quên đi, vì Ca Nhi, lao dân tổn tài một lần cũng được. Thật tốt là quốc khố dường như tràn đầy, nếu không hắn phải biến thân thành giai cấp bóc lột, từ nơi dân chúng cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân để chuẩn bị khoản tiền xây dụng cung điện.

"Đã như vậy, tướng phụ mau lui xuống trước đi. Nếu không có chuyện trọng đại gì, đừng trở lại quấy rầy Trẫm vẽ tranh.” Dứt lời, Long Ngự Tà không cần phải nhiều lời nữa, toàn bộ tinh thần chăm chú đắm chìm trong cảnh giới vẽ tranh, giống như tất cả quanh mình không tồn tại nữa.

Phong Thanh Dương lắc đầu, lại thở dài thở dài, đem bình dưỡng sinh hoàn vừa mới luyện chế tốt nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, tầm mắt thương xót dừng lại ở Long Ngự Tà đã bị vây trong cảnh giới vong ngã. Thấy chân mày cô tịch của hắn ta, lông mi tuyệt tình, lãnh khốc lẫm liệt, không cho bất luận kẻ nào thân cận, trong lúc giật mình có bối rối, xa cách, cô độc, rơi rớt, bi thống, cùng với tuyệt vọng cùng nhiều tâm tình ở trên trán lan tràn trút xuống.

Hoàng thượng thay đổi rồi, trở nên dần dần lãnh khốc cô tuyệt, dần dần xa cách lạnh đến thấu xương, hình như muốn đem tất cả vứt bỏ bên ngoài thế giới của hắn ta, đem chính mình cách ly. Hoàng thượng như vậy khiến cho hắn ta càng ngày càng xa lạ, cũng khiến cho hắn càng ngày càng đau lòng, lại khiến cho hắn không thể làm gì.

Ca Nhi rời khỏi thế gian, khiến cho người ta cảm thấy bi thương trong tim, bị đau há chỉ một mình hoàng thượng sao?

"Haiz!"

Thở dài một tiếng không biết bao hàm bao nhiêu thương cảm nói không ra lời, bước chân Phong Thanh Dương dừng một chút, tầm mắt lưu luyến si mê bi tuyệt dừng ở một bài bức hoạ trên tường lưu luyến xem một vòng, mới xoay người rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv