Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 54: Vô lại (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy câu nói đó của hắn, trong nháy mắt làm cho Tống Vãn Ca nghẹn một bụng tức, nhưng cũng không dám lấy cứng chọi cứng với bạo quân trước mặt. Qua một hồi lâu mới áp chế được phẫn nộ đầy ngập, lạnh giọng đáp: "Vâng, thần thiếp cũng nên hầu hạ Hoàng thượng!" Vừa nói, mặt lạnh gắp mấy đũa thức ăn để vào trong bát hắn.

"Vậy mới đúng chứ.” Long Ngự Tà hài lòng gật đầu, nét mặt và ánh mắt lập tức từ âm u chuyển sang trong sáng. Đắc ý nhìn thoáng qua Nguyệt Vãn Trần đang chu cái miệng nhỏ nhắn lên cao hơn, tươi cười đầy mặt ăn thức ăn trong chén.

"Tỷ tỷ, Trần nhi muốn ăn canh.” Nguyệt Vãn Trần hướng Long Ngự Tà giả trang cái mặt quỷ, tiếp tục lôi kéo ống tay áo Tống Vãn Ca làm nũng.

"Trần nhi ngoan, tỷ tỷ lập tức múc cho đệ.” Tống Vãn Ca bưng lên một cái chén ngọc nhỏ bên cạnh, múc canh ngân nhĩ trứng hoa[1] vào hơn một nửa, thổi một lúc lâu, mới để xuống trước mặt nó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần cười nở hoa, cầm muỗng lên, đang chuẩn bị ăn canh, một bàn tay to duỗi lại. Sau một khắc, chén canh ngân nhĩ trứng hoa trước mắt đã dời đi trận địa, tới trước bàn Long Ngự Tà.

"Con nít buổi tối tốt nhất không nên ăn canh, miễn cho đêm hôm khuya khoắt náo loạn muốn đi đại tiện, nếu đái dầm thì càng phiền toái.” Long Ngự Tà cầm chén lên, nói một câu là uống một muỗng canh ngân nhĩ trứng hoa, dáng vẻ hưởng thụ vị ngon, cũng không biết là thật sự hay cố ý giả vờ.

"Ngươi... Ngài lại tiếp tục không cho Trần nhi ăn cơm?" Tống Vãn Ca thở hỗn hển trừng mắt nhìn hắn, ác ma này thật đúng là có bệnh. Trần nhi ăn cái gì hắn cướp cái đó, muốn để Trần nhi chết đói sao?

"Trẫm lúc nào không cho tiểu quỷ này ăn cơm chứ?" Long Ngự Tà ra vẻ vô tội nhún vai, khóe miệng lại nở ra nụ cười xấu xa. Hắn cố ý vậy đó, thì sao? Ai bảo tiểu quỷ kia có tay không dùng, không nên kề cận nữ tử của hắn gắp thức ăn cho nó. Đây chính là cô gái nhỏ của hắn, chỉ có thể hầu hạ mình, sao lại có thể hầu hạ người khác?

Nhìn nụ cười xấu xa đáng đánh đòn trên mặt hắn, Tống Vãn Ca thật muốn đánh qua một đấm. Mạnh miệng hừ một tiếng, lập tức gắp một cái phao câu gà để vào trong chén Nguyệt Vãn Trần. Đợi hồi lâu cũng không thấy bạo quân kia có động tác gì, nhưng lại nghe thấy thanh âm hơi hơi ủy khuất cùng bất mãn của Trần nhi vang lên.

"Tỷ tỷ, Trần nhi không thích ăn phao gà gà.”

"Ha ha, Trần nhi không thích thì đừng ăn.” Tống Vãn Ca miễn cưỡng cười cười, lập tức gắp cái phao câu gà trong chén Nguyệt Vãn Trần ra, ném tới khoảng trống trên bàn bên cạnh.Quay đầu, ánh mắt lạnh như băng phẫn hận lướt về phía bạo quân ác ma vẫn cười đến ghê tởm đối diện. Thẳng tắp trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt dường như đang hỏi: lúc này sao lại không cướp?

Long Ngự Tà không nhìn ánh mắt lạnh lùng không tốt của Tống Vãn Ca, tà tà nhíu mày rồi hạ mi, giương môi cười nói: "Ngay cả đứa bé năm tuổi cũng biết nói phao câu gà không thể ăn, trẫm đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn đi ăn phao câu gà sao?" Cô gái nhỏ đáng yêu lại thú vị này, thật đúng là tưởng rằng hắn cái gì cũng cướp hả, lại cố ý gắp cái phao câu gà cho tiểu quỷ, ha ha!

"Ngươi... “ Hai mắt Tống Vãn Ca dường như có thể toát ra lửa, ác ma này rất ghê tởm rồi. Hắn bây giờ, hoàn toàn chính là vô lại lưu manh thêm ba cấp, khiến cho người ta chán ghét đến cực điểm! Nhịn, nàng nhịn, ai bảo thằng nhãi này là hoàng đế là đại gia chứ!

"Trần nhi, ngoan, tự mình thích ăn cái gì thì gắp cái đó.” Sau khi bình tĩnh trở lại, Tống Vãn Ca đem món thịt gà và Thiên Hương ngẫu phiến chuyển qua trước mặt Nguyệt Vãn Trần. Nàng xem như biết rồi, bạo quân này vốn là không thích mình gắp cho Trần nhi, hắn muốn Trần nhi tự mình ra tay.

"Uh, Trần nhi nghe tỷ tỷ nói.” Nguyệt Vãn Trần vô cùng ai oán nhìn Tống Vãn Ca một cái, trái lại tự mình ra tay ăn cơm. Long Ngự Tà ở đối diện cũng không nói gì nữa, đối với tình trạng trước mặt dường như rất hài lòng, khóe miệng giương thật cao.

Một bữa cơm ngay lúc Tống Vãn Ca phẫn hận và Nguyệt Vãn Trần uỷ khuất kết thúc, mà họ Long thì từ đầu đến cuối cười thật thoải mái lại đáng đánh đòn, tâm tình tốt cực kỳ.

Cuối cùng, Long Ngự Tà còn từ từ uống một ly trà Long Tĩnh tốt nhất, vừa bá đạo ôm Tống Vãn Ca đòi lấy một nụ hôn triền miên nóng cháy, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đứng dậy rời đi, để lại một khuôn mặt chán ghét phẫn hận của Tống Vãn Ca, cùng với ánh mắt quỷ dị khó lường của Nguyệt Vãn Trần.

☆★☆★☆★☆

Cẩm Dương cung.

Vũ phi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương đồng, gương mặt vốn dĩ tươi đẹp như hoa đào giờ phút này mỗi bên lại có một dấu tay đỏ tươi, sưng so với bánh bao còn cao hơn. Tay nhẹ nhàng chạm một chút, lập tức đau đến mức nàng thở mạnh khí. Mặc dù đã bôi lên thuốc trị thương ngoài da tốt nhất, nhưng đau đớn nóng rát vẫn đang một trận lại một trận từ gương mặt truyền đến, lan khắp toàn thân.

"Nguyệt Vãn Ca, bổn cung nhất định sẽ khiến ngươi chết rất khó xem! Hôm nay ngươi mang đến nhục nhã cho bổn cung, bổn cung nhất định phải bắt ngươi dùng mạng trả lại!!" Vũ phi mạnh đưa tay dùng sức vỗ lên bàn trang điểm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vũ phi giờ phút này sớm bị oán hận cùng ghen ghét che mất tâm trí, trong mắt thỉnh thoảng chớp động oán hận cùng độc ác, thần sắc trên mặt thoạt nhìn dữ tợn mà kinh khủng, khiến cho nha hoàn thân cận Hoa Nô ở bên cạnh âm thầm run vài cái.

Thủ đoạn của chủ tử nhà mình có bao nhiêu âm tàn, tâm địa có bao nhiêu ác độc, người khác không rõ ràng, nhưng nàng là nha hoàn thân cận, từ tám tuổi đã đi theo hầu hạ bên cạnh chủ tủ thì biết rất rõ. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là đồ vật mà chủ tử muốn lấy, người sẽ không tiếc thủ đoạn chém giết tranh về. Nếu như không chiếm được, người thà là phá hủy, cũng không để cho người khác có được. Ở trong mắt chủ tử, chỉ có ngọc vỡ, không có ngói lành.

Chủ tử tiến cung đã ba năm rồi, mấy năm qua, tần thiếp hoặc mỹ nhân cấp thấp bị người ngầm hại chết nói ít cũng có mười mấy. Về phần cung tỳ và nô tài bị chủ tử trách phạt đánh chửi đến chết, kể ra cũng hằng hà (rất nhiều) rồi.

Lúc này Luyến phi nương nương khiến cho chủ tử té ngã một cái lớn như vậy, tôn nghiêm mất hết, quan trọng nhất chính là, còn bị Hoàng thượng giảm cấp cấm túc. Hoàng thượng thiên vị sủng ái Luyến phi rõ ràng như thế, chỉ sợ chủ tử nhà mình dù chết cũng không bỏ qua cho Luyến phi.

"Nương nương, trà sâm người muốn đã đến.” Lúc này một tiểu nữ tỳ mặc trang phục cung nữ màu hồng nhạt đi đến, cước bộ bỗng nhiên cách xa Vũ phi nửa thước, hai tay run rẩy dâng lên trà sâm mà chủ tử muốn. Đầu cúi xuống thật thấp, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng.

"Cẩu nô tài, cách xa như vậy làm gì? Sợ bổn cung ăn ngươi sao?!" Mắt hạnh của Vũ phi trợn tròn, hung ác trừng mắt nhìn tiểu tỳ nữa kia một cái, lập tức cúi người nhận lấy chén trà. Mới uống một ngụm nhỏ, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Cẩu nô tài, ngươi ngay cả trà cũng không biết pha sao? Nóng như vậy cũng mang đến cho bổn cung uống, có chủ tâm muốn bỏng chết bổn cung có phải hay không?!"

Dứt lời, còn ngại chính mình không đủ hết giận, thuận thế cầm cái ly bạch ngọc điêu khắc tinh xảo trong tay mạnh mẽ ném xuống đất bể nát, nước trà nóng bỏng nhất thời bắn tung tóe khắp nơi.

"Nương nương tha mạng, nô tỳ không phải cố ý.” Tiểu tỳ nữ áo hồng sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ không ngừng. Nương nương bình thường uống trà rõ ràng đều dùng độ ấm này, sao hôm nay lại chê nóng. Tiểu cung nữ ủy khuất đầy bụng, cũng không dám nói, bởi vì nương nương nhà mình cho tới bây giờ cũng không phải người biết nói lý, tốt hơn hết là dập đầu cầu xin tha thứ mới thực tế một chút.

"Biến! Cút ra cho bổn cung! Một người hai người đều là thứ ngu xuẩn vô dụng!" Vũ phi đứng dậy, một cước đá văng tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất ra, thấy nàng ta té ngã rồi lui xuống, lúc này mới quay đầu nhìn về phía tỳ nữ thân cận Hoa Nô của mình.

"Hoa nô, ngươi nói lần này bổn cung nên đối phó tiện nữ Luyến phi kia như thế nào đây?" Vũ phi búng nhẹ móng tay dài sơn đỏ tươi, cười nhưng không cười nói. Nàng sở dĩ có thể để cho Hoa Nô ở sát người hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng là nhìn trúng sự thông minh cùng ác độc của nàng ta. Tiến cung mấy năm qua, nàng ngấm ngầm làm những chuyện xấu không thể lộ ra ánh sáng này, có chuyện nào mà Hoa Nô không có tham dự qua? "Lần này bổn cung cần làm cho tiện nữ kia chết một cách thần không biết quỷ không hay, xem nàng ta còn có thể theo bổn cung tranh như thế nào!"

"Nương nương, việc này chỉ sợ có chút khó giải quyết. Luyến phi lúc này đang được thánh sủng, nếu xảy ra một chút ngoài ý muốn, Hoàng thượng phỏng chừng sẽ truy cứu tới cùng. Hơn nữa, mỗi ngày Luyến phi ở Tuyết Dục cung, gần như không có ra cửa, nàng ta cũng không lui tới với bất cứ phi tần nào. Còn có, bốn phía Tuyết Dục cung thủ vệ chặt chẽ, không có Hoàng thượng đặc biệt cho phép, bất luận kẻ nào cũng đừng mong trà trộn vào được. Cho nên, muốn đến gần Luyến phi, chỉ sợ so với lên trời còn khó khăn hơn.“ 

Hoa Nô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Vũ phi, thấy gương mặt sưng đỏ của nàng càng ngày càng vặn vẹo, không khỏi sợ đến ngậm miệng.

"Theo ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bổn cung không thể giết tiện nhân kia sao?" Vũ phi có chút nổi điên hét lớn, vươn tay đảo qua, toàn bộ đồ dùng trên bàn trang điểm bị nàng đẩy xuống đất hết, gương đồng tinh xảo nạm vàng rơi nát bấy, bên trong đống hỗn độn.

Tiện nữ kia, chẳng những độc bá thánh sủng, lại làm hại nàng từ nhất phẩm hoàng phi rớt xuống tam phẩm chiêu nghi, còn bị Hoàng thượng xử phạt cấm túc một tháng, nếu không đem nàng ta bầm thây vạn đoạn, vậy nàng làm sao có thể hả được cơn giận này?!

"Nương nương, người trước tiên đừng tức giận.” Hoa Nô vòng qua những thứ bừa bãi đầy đất, tiến lên vỗ phía sau lưng Vũ phi, vừa trấn an, vừa nói tiếp, "Chúng ta mặc dù không đến gần Luyến phi được, nhưng có thể nghĩ cách xuống tay từ tiểu đệ đệ năm tuổi của nàng ta, trẻ con là dễ dàng bị lừa gạt nhất.”

Dứt lời, đáy mắt Hoa Nô hiện lên vẻ độc ác, dường như đã nghĩ ra mưu kế âm hiểm gì.

"Nương nương, nô tỳ nghĩ ra cách đẩy Luyến phi vào chỗ chết như thế nào rồi.” Vừa nói, Hoa Nô vừa tiến đến bên tai Vũ phi thấp giọng thì thầm một phen. "Nương nương, người cảm thấy mưu kế này thế nào?"

"Ha ha, tuyệt vời tuyệt vời, đây thật đúng là ý kiến hay đấy. Hoa Nô, ngươi không hổ là tâm phúc của bổn cung!" Vũ phi càng nghe càng hài lòng, không khỏi ác độc cười ha ha. "Ha ha ha, khiến cho tiện nữ kia đến chết cũng không thể có mang, thật đúng là hả hê lòng người! Ha ha ha!"

Luyến phi, ngươi cứ chờ ngày chết của ngươi đi, tin tưởng rất nhanh sẽ đến!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Canh ngân nhĩ trứng hoa: ngân nhĩ là nấm tuyết, trứng là trứng... Hix nhìn ngon quá, đói ghê =.=

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv