Vì rời khỏi nhà trước dự kiến hai mươi phút nên Lương Trản và Kỷ Đồng Quang đã may mắn ra được khỏi thành phố trước khi giao thông trở nên tắc nghẽn, cuối cùng sáu giờ đã tới nhà hàng.
Như Kỷ Đồng Quang nói, hôm nay Lộ Thanh Dương cũng có mặt ở đây. Có lẽ anh ta đã sớm biết được tin cô và anh sẽ mời bạn đến đây ăn tối, nên không những giúp họ sắp xếp một phòng bao có khung cảnh tốt nhất mà còn tặng bọn họ một hũ rượu Tây Tạng của anh trai mình.
Quen biết Lộ Thanh Dương đã nhiều năm như vậy, nhưng rất hiếm khi Lương Trản thấy anh ta “bày binh bố trận” thế này, nên không khỏi thắc mắc: “Sao đột nhiên lại khách sáo thế? Anh có việc gì muốn nhờ vả em à?”
Lộ Thanh Dương: “….Con người em thực sự chẳng có chút tế bào yêu đương nào cả.”
“Hai người cũng coi là đã thành đôi với nhau rồi, đây là rượu chúc mừng anh tặng đó.” Anh ta nói: “Nói thế nào đi nữa thì cũng đều là bạn cũ của nhau cả.”
Lương Trản: “…”
Cô ngẫm nghĩ nhưng cuối cùng không nói ra thực ra trong lòng mình cảm thấy việc này không đến mức phải ăn mừng long trọng như vậy.
Trong lúc cô đang trầm mặc thì Kỷ Đồng Quang đã nhận lấy chai rượu và nói cảm ơn Lộ Thanh Dương: “Lần tới có thời gian rảnh sẽ mời cậu uống rượu.”
Lộ Thanh Dương vui vẻ nhận lời: “Nói rồi đấy nhé, bất cứ lúc nào có thời gian chỉ cần gọi tôi là được, à phải rồi, người bạn của tôi lần trước nhờ cậu giới thiệu một kiến trúc sư thiết kế nội cũng bảo tôi hỏi xem khi nào cậu có thời gian rảnh, nói muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Kỷ Đồng Quang xua tay: “Tôi cũng là muốn giúp bạn mình làm việc thôi mà, đâu có giúp đỡ được gì.”
Lộ Thanh Dương: “Vậy khi nào cậu rảnh, tôi tìm địa điểm, tới lúc đó gọi cả A Trản đến luôn cho vui.”
“Em?” Lương Trản không hiểu: “Mấy người đi uống rượu gọi em đến làm gì?”
Lộ Thanh Dương mỉm cười, có chút chột dạ: “Bởi vì người bạn kia của anh có lẽ đã nhìn trúng lão Kỷ rồi.”
Lương Trản: “???”
“Là nam hay nữ?” Cô hỏi.
“Em đang nghĩ cái gì thế?” Lộ Thanh Dương đến bái phục cách nắm bắt trọng điểm của cô: “Là nữ, bạn đại học cùng khoa với anh.”
Kỷ Đồng Quang có lẽ không ngờ tới điều này, anh không khỏi cau mày, hỏi Lộ Thanh Dương: “Có hiểu lầm gì không? Tôi và Lâm tiểu thư mới gặp nhau hai lần thôi mà.”
Lộ Thanh Dương: “Hai lần không phải là nhiều à? Cốc Tâm đã yêu ngay cậu từ cái nhìn đầu tiên kia kìa, hơn nữa sau ngần ấy năm mà cô ấy vẫn muốn tiếp tục theo đuổi mối tiền duyên của mình đó thôi.”
Kỷ Đồng Quang: “…”
“Vì vậy đó chính là lý do tại sao tôi bảo cậu dẫn theo cả a Trản tới.” Lộ Thanh Dương lại nói: “Tính cách Lâm Tiêu rất kiêu kỳ, nếu tận mắt chứng kiến cậu đã có bạn gái, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ đề cập tới vấn đề này nữa.”
“Cậu không thể tự nói cho cô ấy biết à?” Kỷ Đồng Quang hỏi.
“Cô ấy cũng đâu có nói thẳng với tôi rằng cô ấy thích cậu.” Lộ Thanh Dương bất lực: “Hơn nữa chưa chắc cô ấy đã tin lời tôi nói.”
Kỷ Đồng Quang không biết phải nói sao, chỉ quay đầu nhìn Lương Trản, dò hỏi ý kiến của cô.
Lương Trản: “Được rồi, đến lúc đó em có mặt là được chứ gì?”
Lộ Thanh Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hay lắm!”
Ngay khi vừa dứt lời, tiếng chuông gió ngoài cửa phòng bao cũng vang lên. Ba người cùng nhau nhìn qua, thì thấy một nhân viên phục vụ đang dẫn người tới.
“Được rồi, khách của hai người cũng đã tới, tôi không ở lại hóng vui nữa.” Lộ Thanh Dương đứng dậy chuẩn bị ra ngoài: “Đến cũng sớm đó chứ.”
“Cậu ấy luôn đúng giờ.” Lương Trản chân thành đánh giá.
Lộ Thanh Dương nghe xong, ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn lướt qua vẻ mặt Kỷ Đồng Quang. Giây tiếp theo liền nở nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi, chỉ để lại một câu: “Chúc mọi người ăn tối vui vẻ.”
Sau khi ra ngoài, cũng là lúc Diệp Lan đi qua dãy hành lang bằng trúc, tiến vào phòng bao đang hé mở bên cạnh bờ suối.
Khi thấy Kỷ Đồng Quang vẻ mặt Diệp Lan rõ ràng là khá ngạc nhiên: “Anh Kỷ.”
Kỷ Đồng Quang nhìn lên, biểu tình như thường lệ mời cậu ấy ngồi: “Tiểu Diệp đã đến rồi, vậy chúng ta cũng bảo họ mang đồ ăn lên thôi.”
Diệp Lan thường được các đồng nghiệp trong công ty gọi như vậy, nhưng lúc này nghe cái tên Tiểu Diệp phát ra từ miệng Kỷ Đồng Quang cậu lại cảm thấy có chút khó chịu.
Cậu ấy do dự một hồi, rồi ngồi vào vị trí, giả vờ như vô tình hỏi: “Sao anh Kỷ cũng đến đây thế?”
Cũng thiếu kiên nhẫn đó chứ, Kỷ Đồng Quang thầm nghĩ.
“Là tôi gợi ý với a Trản, muốn mời cậu một bữa cơm để tỏ lòng biết ơn.” Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Cậu đã giúp đỡ A Trản, về lý về tình thì chúng tôi vẫn nên cảm ơn cậu mới phải.”
Chúng tôi? Diệp Lan nghe xong có chút nghi hoặc, vô thức nhìn về phía Lương Trản. Chỉ tiếc là Lương Trản không biết trọng tâm mà cậu ấy quan tâm đến là gì.
Thấy cậu ấy nhìn về phía mình, cô khẽ gật đầu, tiếp lời Kỷ Đồng Quang: “Đúng vậy, dù sao thì lần trước cũng đã làm phiền cậu nhiều rồi.”
Diệp Lan: “… Không sao, em cũng chỉ nói với ba một câu thôi mà, thực ra không mất chút công sức nào.”
“Ba em rất yêu quý chị, khi biết chị gặp rắc rối còn trách em tại sao lại không lập tức báo cho ông ấy.”
Lương Trản: “Cậu thay tôi gửi lời cảm ơn tới chú nhé.”
Diệp Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, Lương Trản chỉ tập trung vào việc ăn uống. Còn Diệp Lan thì ngược lại, cậu không còn cảm giác ngon miệng nữa, mới ăn được một miếng lại kìm không được lén nhìn sang Kỷ Đồng Quang.
Kỷ Đồng Quang hoàn toàn biết việc đó, nhưng anh không lên tiếng biểu thị sự nghi ngờ, cũng chẳng nhân cơ hội này để show ân ái với Diệp Lan.
Anh cảm thấy việc đó chẳng có ý nghĩa gì cả, hoặc có thể nói anh không để tâm tới một tình địch ở cấp độ ít nguy hiểm như Diệp Lan. Vì anh biết rất rõ, Lương Trản không thích kiểu này.
Khi kết thúc bữa ăn, Lương Trản với tinh thần không lãng phí đồ ăn, đã diệt sạch gần một nửa. Nhìn sang Diệp Lan, dường như cậu ấy chỉ ăn vài miếng, hiển nhiên là không có tâm trí thưởng thức món ngon.
Lương Trản tưởng rằng đồ ăn ở đây không hợp với khẩu vị của cậu ấy nên quan tâm hỏi han vài câu, nói rằng ở đây có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp với đầu bếp.
Diệp Lan lập tức lắc đầu: “Không, không cần đâu, chỉ là hôm nay em không có cảm giác thèm ăn thôi, đồ ăn rất ngon, cảm ơn bác sĩ Lương đã quan tâm.”
“Vậy uống thêm chút đồ uống nhé?” Lương Trản nghĩ, muốn trả ơn cũng không chỉ để ý mình tới mặt hình thức, nên gợi ý: “Sữa chua ở đây ngon lắm.”
“……Được.” Diệp Lan không nỡ từ chối.
Sau đó, cậu ấy uống một cốc sữa chua, nghe nói công đoạn làm ra nó rất phức tạp, nhưng cậu chỉ thấy rõ vị chua hơn là vị ngọt, uống xong dường như chẳng xuống dạ dày mà xông thẳng vào tim.
Tuy nhiên khi Lương Trản hỏi cậu cảm thấy hương vị thế nào, cậu vẫn gật đầy theo bản năng.
“Ngon lắm.” Cậu ấy nghe thấy bản thân mình đã trả lời như vậy.
“Vậy thì tốt rồi.” Cô mỉm cười đáp.
……
Sau đó nhẫn nhịn thêm mấy ngày làm việc, cuối cùng Diệp Lan vẫn không thể nhịn được nữa, đành hỏi Lương Trản.
“Chị và anh Kỷ…?” Cậu cân nhắc câu từ của mình: “Có phải đang hẹn hò không?”
Lương Trản thoải mái thừa nhận: “Ừm, chúng tôi đang hẹn hò.”
Diệp Lan: “…”
Nhận thấy cậu ấy đang cau màu, Lương Trản không khỏi thắc mắc: “Sao thế?”
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cậu vẫn trả lời vòng vo. “Em còn tưởng trong khoảng thời gian này chị sẽ không yêu đương, lần trước chẳng phải chị cũng nói muốn tìm một người đạt tiêu chuẩn mà chị đặt ra hay sao?”
Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra tiêu chuẩn mà cậu ấy đang nói đến là gì, nhất thời trong lòng có chút ngượng ngùng.
Cô ho khan một tiếng, nói: “Thực ra thì anh ấy cũng được coi là phù hợp với tiêu chuẩn này của tôi.”
Diệp Lan: “…”
“Được rồi, bệnh nhân sắp đến rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa.” Lương Trản quyết định kết thúc chủ đề này: “Cậu đi chuẩn bị một chút, hôm nay cậu vẫn là người gắn phụ kiện cho bệnh nhân đó.”
“Dạ vâng.” Cậu cúi đầu đáp lại và không nói thêm gì nữa.
Bây giờ Lương Trản không nhận thêm bệnh nhân mới, nên công việc của cô vô cùng thoải mái, thậm chí cô còn không có nhiều việc bằng trợ lý của mình là Diệp Lan.
Thời tiết lại lạnh thêm một chút, cô chú ý thấy cậu ấy mang theo sách ôn tập tới làm việc, nên tiện miệng hỏi thăm xem khi nào cậu dự định thi lên làm bác sĩ chính.
Diệp Lan: “Năm sau ạ.”
Lương Trản: “Có tự tin không?”
Cậu cân nhắc một hồi rồi mới trả lời: “Tự tin thì không dám nói, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình.”
Lương Trản gật đầu: “Cách nhìn nhận của em rất tốt, chẳng trách lão Trương lại thích em như vậy.”
Lão Trương mà cô nhắc đến là cấp trên trực tiếp của cô, ông ấy không phải là bác sĩ nhưng mắt nhìn người luôn rất chuẩn xác. Khi đó ông ấy cũng là người quyết định tuyển dụng Lương Trản.
“Nếu năm tới có thể thi xong, đến lúc đó cậu có thể nhận lại việc của tôi đều được.” Cô nói: “Như vậy lão Trương sẽ không oán hận vì tôi bỏ của chạy lấy người.”
“Em?” Cậu ấy rất muốn nói rằng mình lại muốn cùng cô đổi chỗ làm một lần nữa, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Khoảng bao lâu nữa thì chị nghỉ?”
Lương Trản nói rằng vẫn phải đợi thêm một thời gian.
“Tôi đã hứa với sếp sẽ phối hợp với dự án kế hoạch quảng bá lần này rồi, hơn nữa tôi vẫn còn ba bệnh nhân điều trị dài hạn chưa xong.”
Diệp Lan: “Trong ba bệnh nhân đó thì người lâu nhất cũng sẽ xong trước kỳ nghỉ Tết.”
Lương Trản: “Cậu nhớ cũng rõ nhỉ, xem ra đọc sách cũng mau thuộc, nhớ ôn tập cho cẩn thận nhé.”
Diệp Lan thầm nghĩ, trí nhớ của cậu có là gì, chẳng qua mỗi ngày cậu đều xem lại hồ sơ bệnh án một lần, để rồi tính toán xem mình còn được gặp cô trong bao lâu nữa.
Đáng tiếc là cậu chẳng thể nói ra điều này, vì vậy, cuối cùng chỉ gật đầu nói rằng mình nhất định sẽ ôn tập thật tốt.
“Nếu lúc đó thi đậu, tôi sẽ gửi phong bao lì xì tặng cậu.” Lương Trản lại nói.
“Vậy em cảm ơn chị trước nhé.” Không biết tại sao trong khoảnh khắc này Diệp Lan lại có thể mỉm cười dễ dàng như vậy.
Sau đó, cậu ấy dành hết thời gian để ôn tập, Lương Trản thấy vậy cũng thường xuyên giúp đỡ cậu ấy ngăn các bác sĩ ở phòng khám khác, để cậu có thời gian rảnh đọc sách.
Dù sao thì cậu vốn là trợ lý của cô, chỉ cần làm những việc mà cô sắp xếp là đủ hoàn thành công việc để nhận lương rồi.
Sau đó nữa, thành phố S cũng bước hẳn sang mùa đông.
Lộ Thanh Dương tổ chức buổi tụ tập vào tối thứ bảy, địa điểm là ở một quán bar đối diện với câu lạc bộ Bida của anh ta.
Khi Lương Trản biết được địa điểm tụ tập, cô còn cằn nhằn với Kỷ Đồng Quang một câu: “Chắc cái tên này và chủ quán bar đó đã hứa với nhau sẽ hỗ trợ nhau tìm khách đây mà.”
Kỷ Đồng Quang nghiêm túc phụ họa: “Ừm, em nói cũng có lý.”
Hai người dắt tay nhau ra ngoài, khi đến nới cũng vừa hay là tới giờ hẹn, kết quả là đúng lúc gặp cô gái mà Lộ Thanh Dương từng nói có cảm tình với Kỷ Đồng Quang – Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu có ngoại hình quyến rũ, khí chất của cô ta cũng vô cùng hấp dẫn, đứng giữa đám đông chắc chắn là kiểu người nhận được nhiều sự chú ý.
Cô ta thấy Kỷ Đồng Quang đến cùng Lương Trản quả nhiên có chút kinh ngạc, tuy nhiên không hề để lộ thái độ ra mặt, ngược lại còn mỉm cười chào hỏi hai người họ.
“Kỷ tiên sinh.” Cô ta nói: “Vị này là?”
“Bạn gái của tôi.” Kỷ Đồng Quang thẳng thắn nói: “Lương Trản.”
Mặc dù Lương Trản đã biết tên Lâm Tiêu, nhưng để ngăn đối phương hỏi lại rằng cô nghe được tên cô ta từ ai, nên cô đã dứt khoát giả bộ hỏi lại một câu.
Lâm Tiêu tự giới thiệu qua về bản thân và giải thích rằng đó là vì cô ta muốn sửa lại nội thất trong nhà nên mới quen được Kỷ Đồng Quang.
“Hóa ra là vậy.” Lương Trản gật đầu, vờ như đã hiểu ra.
“Nhà thiết kế mà anh Kỷ giới thiệu rất hợp ý tôi.” Lâm Tiêu nói: “Quả thực là đã giúp tôi được một việc quan trọng.”
Lương Trản tiếp tục giả bộ không hiểu, quay đầu lại hỏi Kỷ Đồng Quang: “Là bạn học của anh sao?”
Kỷ Đồng Quang: “Ừm, lát nữa bạn của anh cũng tới đây, đến lúc đó sẽ giới thiệu với em.”
Nói xong, cả ba cùng nhau bước vào quán bar.
Sau khi báo tên Lộ Thanh Dương, nhân viên phục vụ lập tức dẫn họ đến vị trí trong góc, ở đây tương đối yên tĩnh và rộng rãi.
Bạn học của Kỷ Đồng Quang và Lộ Thanh Dương vẫn chưa đến, khiến bầu không khí giữa ba người họ có chút khó xử.
Lương Trản cảm nhận được Lâm Tiêu đã nhìn mình vài lần nên cô cũng dứt khoát nhìn lại.
Lâm Tiêu không chút né tránh, sau một hồi đánh giá liền hỏi: “Lương tiểu thư làm nghề gì vậy?”
“Bác sĩ nha khoa.” Lương Trản đáp: “Còn Lâm tiểu thư thì sao?”
“Quan hệ công chúng.” Lâm Tiêu nhún vai: “Cũng giống như xây dựng, nó là một ngành nghề thực sự mệt mỏi.”
Thông thường khi nghe đến nửa câu sau, mọi người sẽ cảm thấy rằng đối phương đang cố tình nói gì đó để đối đáp lại câu nói của mình.
Và thực tế là Lâm Tiêu đã cố tình làm như vậy, đáng tiếc là Lương Trản lại không cảm thấy khó chịu về việc này, mà ngược lại cô còn gật đầu nói: “Vậy thì thật là vất vả.”
Lâm Tiêu nhướng mày: “…Nghe ngữ khí của cô Lương, thì có vẻ như cô khá am hiểu về công việc của chúng tôi.”
Lương Trản: “Tôi cũng chỉ nghe mọi người nói thôi.”
Trước đây, Thẩm Tử Ngôn đã vẽ một bộ manga về một ngôi sao lớn cùng công ty quan hệ công chúng trong ngành giải trí, trong quá trình đó cô ấy đã tìm hiểu được vô số thông tin cũng như tìm không ít người để hỏi han về ngành nghề này.
Trong khoảng thời gian đó, Lương Trản sợ cô bạn thân của mình phát bệnh vì công việc do không ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, vì vậy cô cũng lao đầu vào tìm hiểu cùng cô ấy, từ đó học hỏi được khá nhiều điều thú vị, mới lạ.
Cô biết ngành này thực sự vất vả, câu nói nó cũng giống như ngành xây dựng là Lâm Tiêu vừa nói, căn bản là không sai, bởi vì cả hai đều bán mạng vì kiếm tiền.
Trò chuyện thêm một lúc thì hai người còn lai cũng tới.
Lộ Thanh Dương vừa ngồi xuống đã điên cuồng đổ nước vào miệng, uống xong lại bắt đầu mắng chửi: “Vừa mới dừng xe cái gặp ngay phải tên ăn vạ, suýt chút nữa khiến tôi tức vì chết rồi!”
Lương Trản không rõ anh ta thực sự gặp chuyện xui xẻo hay là cố tạo dựng câu chuyện để khiến bầu không khí thêm sôi nổi, nhướng mày hỏi: “Sau đó thì sao, anh giải quyết thế nào?”
Lộ Thanh Dương: “Anh đứng chửi tên đó những mười lăm phút đồng hồ.”
Lương Trản: “…” Một câu chuyện ngớ ngẩn thế này thì những người bình thường sẽ chẳng bịa ra nổi, vậy xem ra nó là thật rồi.
“Không tổn thất gì là may rồi.” Vừa nói cô vừa quay sang nhìn người thanh niên đi vào cùng Lộ Thanh Dương.
Trước khi đến, Kỷ Đồng Quang đã giới thiệu qua với cô về người bạn học này của mình.
“Cậu ấy tên là Chu Châu, rất thân thiết với anh, lát nữa gặp cậu ấy, em cứ gọi thẳng là lão Chu cũng được.”
Lương Trản suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đổi thành cách xưng hô không quá thân mật: “Anh Chu phải không? Tôi là Lương Trản, không biết anh ấy đã nhắc về tôi với anh chưa.”
Chu Châu lập tức gật đầu: “Sao có thể không nhắc tới chứ, rất vui được gặp cô.”
Lương Trản: “Á? Anh ấy đã nói gì thế?”
Chu Châu: “Cậu ấy… Cậu ấy nói sắp tới cô muốn trang trí lại nhà mình đang ở.”
Lương Trản nhất thời không nói nên lời, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, chắc là khoảng tháng sau.”
Chu Châu nói tháng sau cũng được, vì tháng sau bên Lâm Tiêu cũng gần như hoàn thành, nên đúng lúc anh ấy có thời gian rảnh, nhất định sẽ thiết kế cẩn thận cho cô, sửa đến khi nào cô vừa ý thì thôi.
Lương Trản biết trong ngành xây dựng bọn họ ghét cay ghét đắng bên A kén cá chọn canh, nên vội vàng nói rằng không phải người kén chọn và hoàn toàn tin tưởng vào trình độ của anh ấy.
Kỷ Đồng Quang: “Không sao, bản vẽ thiết kế vẫn là anh giúp cậu ấy xem mà.”
Chu Châu thoái thác: “Chờ đã, chờ đã, đừng có phát cơm chó ở đây chứ?”
Lộ Thanh Dương cũng la ó: “Đúng thế, hai người mau uống phạt một chén đi.”
Lương Trản: “…Để em uống, anh ấy không uống được nhiều, cộng thêm lát nữa còn phải có một người lái xe về nữa.”
Lộ Thanh Dương sửng sốt: “Anh mới chỉ thấy bạn trai đỡ rượu cho bạn gái, sao hai người lại ngược đời thế này?”
Lương Trản hoàn toàn không nghĩ đây là vấn đề: “Em có thể uống được nhiều hơn anh ấy, vậy nên để em uống vẫn hơn.”
Sau đó, cô vươn tay ra định rót rượu cho mình.
Thấy vậy, Kỷ Đồng Quang cũng không ngăn cản, nhưng khi cô rót xong, anh lại trực tiếp cầm cốc rượu của cô lên, nói: “Hai tên kia thích nhắm vào anh cơ, em uống không có tác dụng gì đâu.”
Vừa dứt lời, anh đã đưa cốc rượu lên miệng. Uống xong một cốc, lại tự rót cho mình thêm cốc nữa.
Lương Trản không khỏi lo lắng: “Anh uống vậy lát nữa là gục đó.”
Kỷ Đồng Quang chưa kịp giải thích thì Chu Châu ngồi một bên đã bật cười: “Bác sĩ Lương chắc hiểu lầm lão Kỷ rồi, tửu lượng của cậu ấy rất khá, làm sao say dễ dàng vậy được, chỉ có điều cậu ấy hễ uống rượu là đỏ mặt thôi.”
“Trước đây mỗi lần nhóm bạn đại học tụ tập, cậu ấy toàn dùng chiêu này để không phải uống, lần đầu tiên tôi cũng cho rằng tửu lượng cậu ấy kém, còn dìu cậu ấy về ký túc, kết quả là khi về đến phòng cậu ấy mới nói rằng mình không say.”
Lương Trản: “…”
Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Kỷ Đồng Quang lại còn có khả năng này.
Mà Kỷ Đồng Quang rõ ràng là không hề ngờ tới Chu Châu sẽ lôi mấy chuyện hồi còn đi học ra nói ở đây. Anh bóp chặt chiếc cốc, vừa bất lực vừa buồn cười: “Cậu cũng lợi dụng chiêu này của tôi để cùng tôi chuồn trước bao nhiêu lần đó, nhớ không?”
Mỗi lần như vậy, Chu Châu luôn chờ đến khi anh đỏ mặt vì mới uống một chút rượu, sau đó nói rằng lão Kỷ không trụ nổi nữa rồi, để tôi đưa cậu ấy về trước.
Sau nhiều lần như vậy, các bạn trong lớp còn trêu chọc: “Lão Chu cậu là gay đấy à, cũng giống như bao nhiêu cô gái trong viện, cậu phải lòng Kỷ Đồng Quang rồi đúng không?”
Về vấn đề này, cả hai đều lười giải thích, khiến cho tin đồn ngày càng lan truyền dữ dội, cuối cùng truyền đến tai nhóm phụ đạo, để bọn họ nhân cơ hội này nói bóng nói gió, khiến cả hai cùng dở khóc dở cười, giải thích không biết bao nhiêu lần.
Vốn dĩ Lương Trản có mặt ở đây là vì muốn thể hiện cho Lâm Tiêu biết rằng “bông hoa” Kỷ Đồng Quang đã có chủ, ai ngờ cuối cùng lại biến thành buôn đủ thứ chuyện với Chu Châu.
Chu Châu lại hoàn toàn không thèm nể mặt Kỷ Đồng Quang, trước mặt anh mà vẫn dám kể ra những chuyện trước đây, hết chuyện này tới chuyện khác, khiến cô vô cùng hưng phấn khi nghe.
Còn về phần Kỷ Đồng Quang, anh cảm thấy mình chẳng thể ngăn nổi nên dứt khoát mặc kệ.
Chu Châu và Lộ Thanh Dương rót rượu cho anh, anh liền uống, trong ánh đèn mờ tối của quán bar, cho dù mặt anh có đỏ thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai chú ý thấy.
Nhưng với kiểu uống rượu này thì dù có không say cũng không thể giữ được trạng thái tỉnh táo như ban đầu.
Đến khi kết thúc buổi tụ tập, Lương Trản chỉ cảm thấy người bên cạnh mình đang phả ra hơi nóng.
Với sự giúp đỡ của Lộ Thanh Dương, cô đỡ anh ra khỏi quán bar, nhét anh vào trong xe, sau đó thắt dây an toàn cho anh rồi đóng cửa lại, đi tới bên phía ghế lái.
Trước khi lên xe, Chu Châu người cũng đã uống rất nhiều, đột nhiên ngăn cô lại.
Chu Châu nói rằng anh ấy thực sự đã nghe Kỷ Đồng Quang nhắc đến cô từ rất lâu rồi.
Lương Trản: “…”
“Rất lâu là bao lâu?” Cô thực sự vô cùng tò mò.
“Hồi năm thứ hai đại học.” Chu Châu nói: “Khi đó trò chơi bbs* đang rất thịnh hành, có người thông qua trò chơi để tán tỉnh các cô bạn xinh đẹp.”
*Tên tiếng Anh đầy đủ của BBS là “Bulletin Board System”, dịch sang tiếng Trung Quốc là “Hệ thống bảng thông báo điện tử”, gọi chung là diễn đàn mạng, là nơi giao tiếp trực tuyến liên quan đến công nghệ mạng. BBS ban đầu có cùng bản chất với các bảng thông báo trên đường phố và khuôn viên trường, ngoại trừ việc chúng được phát tán hoặc thu được thông qua máy tính.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, có một người ở viện bọn tôi đã đưa ảnh cô lên đó, nhưng ẩn danh, còn nói những lời không mấy tử tế, lúc đó, lão Kỷ lập tức tìm kiếm người kia để mắng chửi, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy tức giận như vậy, nên đã hỏi có phải cậu ấy quen cô hay không.” Nói đến đây, Chu Châu hơi dừng lại: “Cậu ấy nói hai người đã lớn lên cùng nhau.”
Lương Trản: “…”
Vì vậy, việc trả lời bình luận trên Weibo của Thẩm Tử Ngôn không phải là lần đầu tiên anh xảy ra mâu thuẫn với những người trên mạng vì cô. Chỉ có điều sớm hơn đó thì cô hoàn toàn không biết mà anh cũng chưa từng đề cập tới, kể cả là khi có thể rất lâu sau này họ mới ở bên nhau như hôm nay.
“Còn việc sau đó cậu ấy đột ngột quyết định ra nước ngoài, tôi thực sự rất bất ngờ.” Chu Châu nói tiếp: “Có một năm vào ngày sinh nhật của cậu ấy, tình cờ tôi lại có một dự án hợp tác với bên người ngoài, xong xuôi công việc liền ở Boston thêm vài ngày và tới tìm cậu ấy đi ăn.”
“Bọn tôi đã uống một chút rượu, tôi hỏi tại sao cậu ấy lại nghĩ đến việc ra nước ngoài, rõ ràng lúc còn học năm bốn cậu ấy nói mình không muốn tiếp tục học lên nữa, cậu ấy đã trả lời rằng vì đây là cơ hội hiếm có, hơn nữa cấp trên và cô đều khuyên cậu ấy không nên bỏ lỡ cơ hội này.”
“Haizz, tóm lại là theo như tôi thấy thì những năm tháng đó cậu ấy vẫn luôn rất thích cô.” Chu Châu thở dài một hơi rồi kết luận: “Hơn nữa, năm ấy viện tôi chỉ có chưa tới hai mươi nữ sinh, trong đó có tới hơn phân nửa đều có cảm tình với cậu ấy, nhưng cậu ấy đều từ chối, nói mình đã có người trong lòng rồi.”
“Nhiều người còn tưởng cậu ấy chỉ tìm bừa một lý do, nhưng tôi luôn biết là không phải. Bây giờ cuối cùng cũng chờ được mây tan, thấy được trăng sáng rồi, tôi thực sự vui mừng thay cho cậu ấy.”
Lương Trản cảm thấy tâm trạng mình đang vô cùng phức tạp, cô đứng trong làn gió đêm, hít sâu một hơi, nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi những chuyện này.”
Chu Châu: “Haizz… Cũng do tôi uống quá chén, nên cảm thấy có chút buồn, muốn nghĩ tới những chuyện trước kia.”
“Chắc là do có tuổi rồi.” Anh ta nhanh nhẹn nói: “Hơn nữa, tôi đoán với tính cách của cậu ấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ nói những chuyện này với cô.”
Lương Trản: “…”Quả thực là như vậy.
“Thôi muộn rồi, hai người về đi, lần sau có cơ hội lại cùng nhau làm một bữa.” Chu Châu vỗ vỗ lên cửa xe, ra hiệu cho cô nhanh chóng lên xe: “Nhà cô khi nào thu dọn xong cứ bảo lão Kỷ nói với tôi một câu là được.”
“Được, vậy lần sau lại tụ tập nhé.” Lương Trản gật đầu: “Anh cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Chu Châu nói rằng mình đang đợi tài xế, lát nữa cũng sẽ về ngay.
“Được.” Lương Trản không nói thêm gì nữa, quay người mở cửa lên xe.
Trên đường về, cô do dự một hồi rồi quyết định tới chỗ Kỷ Đồng Quang. Tối nay anh uống say, chỗ ở của cô lại nhỏ, dìu được anh vào trong lại va chỗ này đập chỗ kia thật không tiện chút nào.
Còn về bản thân mình thì dù sao cô cũng đã có một bộ quần áo ở đó để thay, nên ở một tối thì không thành vấn đề.
Kỷ Đồng Quang không có tật xấu khi say, nếu uống quá nhiều anh chỉ lặng lẽ ngồi tại chỗ của mình nhắm mặt nghỉ ngơi, không hề gây ra bất cứ tiếng động nào.
Trong suốt quãng đường, thỉnh thoảng Lương Trản lại quay sang nhìn anh, nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là nét mặt hơi cau có của anh.
Lương Trản nghĩ có lẽ anh không thoải mái nên mới tăng tốc lái nhanh hơn một chút.
Khi đến sảnh dưới khu anh ở, đỡ được anh dậy khiến cô phải dùng hết sức lực chín trâu hai hổ của mình. Đáng tiếc rằng đây vẫn chưa phải kết thúc, khó khăn chồng chất khó khăn, đỉnh điểm là khi cô giúp anh tắm rửa.
Anh không thể nào đứng vững, nửa người dựa cả vào cô, vì vậy cô chỉ có thể cùng anh đứng dưới vòi hoa sen, chiếc áo sơ mi trên người đã hoàn toàn ướt sũng, nên lại đành cùng nhau cởi ra.
Trong hoàn cảnh gian nan như vậy, Lương Trản chẳng thể quan tâm tới việc sẽ giúp anh tắm sạch sẽ được mấy phần, sau khi đứng mười phút dưới vòi hoa sen, cô không thể chịu được nữa đành với khăn tắm dìu người anh ra ngoài.
Còn về bản thân mình, vì tóc đã ướt hết, nên cô quyết định vẫn nên tắm gội sạch sẽ rồi tính sau.
Nhưng cô không ngờ rằng, trong lúc đang tắm, anh lại mắt nhắm mắt mở đẩy cửa phòng tắm bước vào.
Khi cánh cửa phòng tắm được đẩy ra, Lương Trản suýt chút nữa giật mình ngã xuống sàn vì sợ hãi.
“Kỷ Đồng Quang?” Cô thử gọi anh một tiếng.
Anh mơ hồ lên tiếng, như đã đáp lại, lại như không, tóm lại là hoàn toàn không nhìn cô, mà cứ thế đi thẳng về phía bồn cầu.
Lương Trản: “…”
Cô lại im lặng đóng cửa phòng tắm, giả bộ như không nghe thấy gì.
Hôm sau, là chủ nhật, cả hai đều không phải đi làm.
Sau khi tắm xong, Lương Trản có chút do dự, cô không vào phòng dành cho khách đã được trải sẵn chăn ga, mà đi vào phòng ngủ chính, nằm xuống bên cạnh anh, sau đó nhắm mắt lại.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, rõ ràng người này đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, vậy mà khi cô nằm xuống, dường như anh lại lập tức nhận ra, rồi trực tiếp vươn tay ôm cô vào lòng.
Lương Trản không phản kháng, chỉ úp mặt vào ngực anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, còn mơ thấy mình khi còn đi học.
Sau đó, cô nhớ ra rằng khi còn học đại học, thỉnh thoảng một số nữ sinh trong trường họ cũng bàn tán về một nhân vật tên là Kỷ Đồng Quang, nói ở khoa Kiến Trúc có một đại soái ca trong truyền thuyết danh bất hư truyền.
Cũng có một số người không vì không có được anh nên quay ra nói xấu. Khi những lời nói không hay đó truyền đến tai cô, cô không thể nhịn được cười, sau đó trịnh trọng tuyên bố: “Không, anh ấy tuyệt đối không phải loại người đó.”
Khi ấy, cô không biết việc anh đang thích mình và cô cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì với anh. Nhưng cô vẫn không thể nghe nổi những người không hiểu chuyện nói về anh như vậy.
Điều này quả là thần kỳ, Lương Trản nghĩ. Hoặc có lẽ hai người họ là duyên phận của nhau.
Bởi vì có một giấc mơ như vậy, nên khi vừa tỉnh giấc, cô lại cảm thấy có chút đáng tiếc, vì trong giấc mơ cô đã thoáng thấy Kỷ Đồng Quang khi còn ở thời niên thiếu.
Cô muốn nhìn rõ hơn nên mở mắt thật to, kết quả lại chỉ thấy Kỷ Đồng Quang đã trưởng thành đang ôm mình. Mà anh thì đang mỉm cười.
“Tỉnh rồi à?” Anh nói: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lúc nữa cũng được.”
“Anh thì sao?” Cô khẽ hỏi: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Anh nghe thấy em gọi anh.” Anh vừa nói vừa ghé sát lại cô: “Em mơ thấy anh phải không?”
Lương Trản nép mình trong chăn, bên dưới là tấm nệm êm ái, bên cạnh còn có một cơ thể vô cùng ấm áp, khi anh tiến lại gần cô chỉ cảm thấy toàn thân mình như sắp bốc cháy.
“Sao người anh lại nóng thế này?” Cô không trả lời câu hỏi của anh.
“Bởi vì anh cũng mơ thấy em.” Anh thì thầm đáp lại, nói xong lại muốn hôn cô.
Thật đáng tiếc là Lương Trản, với tư cách là một Nha sĩ, khi phải đối mặt với nụ hôn vào lúc sáng sớm thì phản ứng đầu tiên của cô là né tránh. Cô che miệng mình lại, lắc đầu nguây nguẩy, tỏ ý không thể hôn.
Anh cũng không ép buộc, không thể hôn thì không hôn, nhưng ngoài hôn ra, anh còn muốn làm nhiều thứ mà trong mơ không thể làm.
Anh biết sự ăn ý của cơ thể họ và không tốn quá nhiều thời gian đã khiến cô chẳng thể nào cự tuyệt.
“A Trản.” Anh thì thầm gọi tên cô, hết lần này đến lần khác.
Lương Trản đã che miệng lại để né tránh nụ hôn của anh và cuối cùng vẫn dứt khoát không chịu bỏ cuộc, bởi vì mới sáng sớm, bên ngoài khung cửa kính có tiếng chim hót véo von truyền vào, mà cô lại không muốn âm thanh của mình phát ra ngoài để người khác nghe thấy.
Dù sao thì những tiếng kêu la mập mờ buổi sáng, cũng khiến người ta có chút xấu hổ.
Nhưng Kỷ Đồng Quang lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, anh cố hết sức dỗ dành cô buông tay để phát ra âm thanh bằng được, anh dùng giọng nói ấm áp dịu dàng thì thầm bên tai cô, giọng điệu ấy còn say mê hơn cả gió xuân từ phương xa thổi tới.