Căn hộ của Kỷ Đồng Quang có hai phòng ngủ, một phòng không thường xuyên không sử dụng đến, vậy nên không có ga trải giường dự phòng… chăn cũng chỉ có duy nhất một chiếc anh đang dùng.
Lương Trản sau khi tắt tivi đi tới mới được thông báo vấn đề này.
Cô? Đúng là? Đen đủi mà.
Đối với cô mà nói, ngủ cùng nhau quả thực là một sự thử thách lương tâm quá lớn.
Có lẽ ý thức được sự lăn tăn và căng thẳng của cô, nên Kỷ Đồng Quang vừa dọn bàn ăn vừa mỉm cười nói: “Em ngủ trong phòng anh đi, lát nữa tắm xong anh xuống khách sạn phía đối diện thuê một phòng.”
Lương Trản: “…”
Vốn dĩ cô định nói hay là anh cho em mượn tiền em tự đi thuê phòng, nhưng khi lời ra đến miệng mới nhớ đến một vấn đề quan trọng khác. Hiện tại cô không có giấy tờ tùy thân.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, Kỷ Đồng Quang đi đến nói ra những gì cô đang nghĩ: “Túi xách của em bị cướp rồi, không có chứng minh thư, em ngủ lại ở đây an toàn hơn.”
Lương Trản biết anh nói đúng, nhưng nếu cứ làm như vậy thì cô đúng là Tu Hú chiếm tổ. Cho dù hai người đã quen nhau nhiều năm như vậy rồi và kể cả anh thích cô đi chăng nữa, nhưng cũng không thể đối xử tệ bạc với anh như thế được.
Còn anh quả thực là bậc thầy đọc tâm tư của người khác, thấy cô im lặng, Kỷ Đồng Quang lại tiếp tục cười: “Nếu em thấy áy náy thì hôm sau có thể mời anh ăn cơm, coi đó là phí thuê phòng hôm nay, được không?”
Lương Trản rũ hai hàng mi, không biết lúc này bản thân đang cảm thấy thế nào. Cô đưa tay lên vân vê lọn tóc, định đồng ý nhưng không hiểu tại sao lời ra đến nơi lại đổi hướng hoàn toàn ngược lại.
Lương Trản nghe thấy chính mình hỏi anh: “Anh đã liên lạc với Cốc Tâm chưa?”
Kỷ Đồng Quan sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừm, anh đã nói rõ ràng với cô ấy rồi.”
Lương Trản nhướng mày: “Anh đã nói thế nào?”
Và rất rõ ràng là anh không ngờ rằng cô sẽ hỏi điều này, nên nhất thời sững sờ. Thấy anh như vậy, Lương Trản tỏ ý anh không nói cũng chẳng sao, cô chỉ là tiện miệng, tò mò nên hỏi một chút thôi.
“Không có gì là không thể nói.” Anh nhẹ nhàng đáp: “Anh chỉ lặp lại những gì anh đã nói với em khi nãy thôi và khuyên cô ấy đừng lãng phí thời gian vì anh nữa.”
“Cô ấy đồng ý rồi sao?” Lương Trản cảm thấy Cốc Tâm không giống một người có thể dễ dàng bỏ cuộc.
“Cô ấy nghĩ rằng anh lại đang lấy cớ để né tránh cô ấy như trước đây.” Anh hơi dừng lại: “Anh chỉ đành nói ra lý do tại sao mỗi tuần đều đến trường em chơi bóng rổ.”
Nói đến đây, giọng điệu của anh vẫn mang theo chút hoài niệm, cuối cùng anh nói: “Em yên tâm, cô ấy sẽ không đến tìm em nữa đâu.”
Lương Trản: “…” Chắc chắn vậy sao?
Anh lại thở dài một tiếng rồi giải thích thêm: “Khi anh nói xong, cô ấy đã mắng anh những mười phút đồng hồ, nói đáng lẽ anh phải cho cô ấy biết sớm hơn.”
“Nếu cho cô ấy biết sớm hơn liệu cô ấy có bỏ cuộc không?”
“Cũng không chắc.” Kỷ Đồng Quang nói: “Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không chạy đến nhờ em giúp đỡ nữa.”
Thành thật mà nói, Kỷ Đồng Quang không ngờ rằng trọng tâm mà Cốc Tâm mắng chửi anh trong cuộc điện thoại lại là do anh che đậy bí mật quá chặt chẽ, khiến cô ấy mất mặt trước Lương Trản.
Lương Trản nghe xong có chút không nói nên lời.
Trước đây, cô rất ít khi tiếp xúc với Cốc Tâm, chỉ biết rằng cô gái này đã theo đuổi Kỷ Đồng Quang từ rất lâu và cực kỳ cố chấp, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người trong trường, hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy cũng biết ngại ngùng, mất mặt.
“Em còn tưởng rằng cô ấy không quan tâm tới điều đó cơ.” Lương Trản đáp.
“Anh cũng nghĩ vậy.” Kỷ Đồng quang thở dài: “Kết quả là cô ấy lại nói, mất mặt trước mặt người khác thì không thành vấn đề, nhưng em… em lại là tình địch của cô ấy trong suốt nhiều năm như vậy.”
Lương Trản lại một lần nữa không thể nói nên lời.
Cô quyết định chấm dứt đề tài này ở đây: “Anh đi tắm đi, đưa rác cho em, em vứt giúp anh.”
Kỷ Đồng Quang ngẫm nghĩ, rồi cũng không từ chối, liền đưa túi đựng hộp đồ ăn trong tay cho cô: “Thùng rác ở cạnh góc thang máy dưới lầu một, chìa khóa và thẻ mở cửa đều ở trên bàn.”
Lương Trản lập tức nhìn về phía bàn, sau đó gật đầu: “Được, em biết rồi, anh còn gì muốn vứt luôn không? Rác trong phòng khách có cần vứt không?”
Kỷ Đồng Quang: “Nếu thùng rác đầy rồi thì đổ cũng được, làm phiền em rồi.”
Lương Trản: “Có gì đâu mà phiền, là em làm phiền anh mới đúng, anh mau tắm đi.”
Đổ rác chẳng tốn mấy thời gian, chỉ vài phút sau Lương Trản đã quay lại. Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, giữa không gian trống trải, âm thanh vang lên hết sức rõ ràng.
Lương Trản rửa tay, tự nhủ trong đầu rằng không được suy nghĩ tới mấy thứ đen tối nữa. Vì vậy, cô dứt khoát chạy vào phòng nằm xuống giường.
Không có điện thoại, ngay cả hoạt động giải trí trước khi ngủ cũng không có, cô chỉ có thể nằm ôm chăn, nhưng trên chăn lại chỉ có hương thơm của anh. Một mùi hương nhè nhẹ giống hệt như năm đó.
Kỷ Đồng Quang thực sự là một người hoài niệm, Lương Trản nghĩ, chẳng trách anh yêu thầm cô suốt mười năm mà không một ai hay biết.
Chẳng bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại. Khi nãy nghe tiếng róc rách Lương Trản cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng lúc này nó đã dừng lại cô không những chưa thể bình tĩnh, mà ngược lại còn không biết phải nên xử sự thế nào.
Những loại cảm xúc thế này rất hiếm xảy ra với cô, nên nhất thời không thể nào thả lỏng được.
Khi Kỷ Đồng Quang mặc áo choàng tắm bước vào phòng, Lương Trản ngay lập tức choáng váng.
Anh vội vàng giải thích: “Anh vào lấy quần áo.” Không thể đi xuống lầu thuê phòng trong khi đang mặc áo choàng tắm thế này được.
Lương Trản mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Nếu không…”
“Há?”
“Nếu không thì thôi.” Cuối cùng cô cũng nói ra: “Giường của anh khá lớn, chúng ta chịu khó một chút cũng được.”
Trên tay anh vẫn đang cầm khăn lau tóc, nghe cô nói vậy lập tức dừng ngay động tác. Vì một lý do rất rõ ràng nào đó, khiến lúc này hai người họ thậm chí còn không nhìn vào mắt đối phương.
Sau một hồi do dự, anh nói: “Em không phiền chứ?”
Lương Trản: “…Có gì mà phiền?” Cũng đâu phải là chưa từng ngủ cùng nhau bao giờ.
Kỷ Đồng Quang trầm mặc hồi lâu sau nó đồng ý, dù sao thì cũng chỉ ngủ một đêm mà thôi. Nhưng sự thật đã chứng minh ý kiến này quả thực có hơi ngây thơ. Bởi vì đối với Kỷ Đồng Quang mà nói qua một đêm này vô cùng khó khăn với anh.
Lương Trản hễ ngủ say là lại thích ôm thứ gì đó, giống như nhiều năm trước, nhưng cô cứ ghé lại gần thì anh lại không nỡ lùi ra chỗ khác.
Tối nay cô đã gặp phải tên cướp, tuy không sợ hãi cho lắm, nhưng cũng đã chật vật hơn bình thường, nên có chút mệt, vì vậy vừa tắt đèn Lương Trản liền lập tức đi vào giấc ngủ ngon lành.
Anh bị tay chân cô quấn lấy, khó khăn lắm mới vào được giấc ngủ, khi vừa mơ mơ màng màng thì dường như lại nghe thấy cô gọi tên mình. Âm thanh quá nhẹ nhàng, như mơ lại như không phải mơ, khiến Kỷ Đồng Quang không khỏi liên tưởng đến lần hai người lên giường với nhau.
Nếu sớm biết vậy, anh đã đi tắm nước lạnh cho xong, Kỷ Đồng Quang thầm nghĩ.
……
Sáng sớm hôm sau, Lương Trản tỉnh dậy trước, cô bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức.
Người ta đã nói, ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó, tối qua trong đầu cô xuất hiện vô số những hình ảnh nhạy cảm, nên nửa đêm lại càng mơ thấy nhiều hơn.
Là một người đã trường thành, lại còn là bác sĩ, nên cô chẳng mấy xấu hổ khi có những giấc mơ kiểu đó.
…… Nếu như hơi thở của nam chính trong giấc mơ đó không gần trong gang tấc như vậy.
Lúc này vẫn còn sớm, Kỷ Đồng Quang vẫn chưa thức giấc, mà cả người cô lại đang quấn lấy anh, cùng anh mắc kẹt trên chiếc giường êm ái, thái độ thậm chí còn thân mật hơn năm đó.
Bất luận là thế nào, thì trường hợp này cũng vượt quá tiêu chuẩn bạn bè thân thiết hoặc thanh mai trúc mã. Sau khi nhận ra điều này, Lương Trản đã một lần nữa hết sức sâu sắc tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Khi Kỷ Đồng Quang tỉnh dậy, cũng là lúc cô đang đau khổ vì cảm giác tội lỗi trong lòng, bàn tay nắm chặt góc chăn như đang hung hăng cấu véo thứ gì đó mà mình vô cùng căm ghét.
Kỷ Đồng Quang: “?”
“Sao thế? Ngủ không ngon giấc à?” Anh hỏi.
Lương Trản nghe thấy giọng nói của anh, lập tức hoàn hồn trở lại: “Không phải, không phải, em ngủ rất ngon.”
“Bữa sáng em muốn ăn gì?” Anh lại hỏi: “Tuy trong tủ lạnh không có đồ, nhưng cửa hàng đồ ăn sáng dưới lầu khá đầy đủ món, em dậy đánh răng rửa mặt trước đi, anh xuống dưới mua.”
“Em đến gần công ty mua món gì đó ăn tạm là được rồi.” Lương Trản không muốn làm phiền anh.
“Hiện tại em đâu có tiền mặt, cũng chẳng có điện thoại mà.” Kỷ Đồng Quang nhắc nhở cô.
Lương Trản: “…”
Thanh toán bằng điện thoại khiến những người bị mất điện thoại thực sự gặp khó khăn.
“Vậy anh ăn gì em ăn đó.” Cô nói: “Em không kén ăn.”
“Được, vậy em dậy đánh răng rửa mặt trước đi.” Anh lật người xuống giường, nhanh chóng với lấy chiếc áo sơ mi trên mắc áo bên cạnh.
Lương Trản chẳng cần cố ý nghiêng đầu qua cũng có thể nhìn thấy anh đang cởi dây buộc trên chiếc áo choàng tắm.
Cô cảm thấy màn tự kiểm điểm vừa rồi của mình hoàn toàn vô ích, bởi vì trong nháy mắt cô gần như ngay lập tức nhớ lại những mảnh vụn không thể thổ lộ với người khác trong giấc mơ đêm qua.
Mà Kỷ Đồng Quang lại không hề nhận ra điều này, sau khi thay áo xong, anh cúi người xuống mở ngăn kéo phía đầu giường lấy ra một đôi tất, giữa hàng loạt động tác đó, các đường nét của eo và bụng anh đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
Sau khi mang tất, anh quay lại mỉm cười nói với cô rằng quần áo cô để trong phòng tắm tối qua đều đã được giặt sạch và phơi cô, chỉ cần lấy mặc là được.
Lương Trản: “…”
Trời ơi, tại sao cô lại quên một chuyện quan trọng như vậy được cơ chứ?
Sự việc này khiến Lương Trản mơ màng cả buổi sáng, đến nỗi khi xuống nhà cùng anh, cô còn ngớ ngẩn nói rằng hình như mình đã quên cầm theo điện thoại.
Trước giờ Kỷ Đồng Quang chưa từng thấy cô như vậy, nhất thời cười không nổi, khóc cũng không xong.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, anh nói: “Không có điện thoại quả thực rất bất tiện, ở công ty anh có một chiếc điện mới không dùng tới, do lần trước một nhà đầu tư dự án tặng, lát nữa anh mang tới cho em, em cứ dùng tạm cái đó, đợi đến khi bên phía cảnh sát liên lạc lại với anh rồi tính tiếp.”
Hậu quả của việc mất cả chứng minh thư lẫn điện thoại là hôm qua sau khi làm xong bản tường trình, cô đã phải để lại số điện thoại của anh ở đó.
Lương Trản yếu ớt đáp: “Cảm ơn anh, sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, em nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật thịnh soạn.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, tiệc tùng thịnh soạn anh ăn quá nhiều rồi, không bằng mời anh ăn món cô nấu thì tốt hơn nhiều.
“Không thành vấn đề, em sẽ cho anh thấy tài nghệ nấu nướng thực sự của em.” Lương Trản nhanh chóng đồng ý: “Món mì lần trước quá đơn giản, nên em không thể phát huy hết khả năng.”
Hai người cứ thế nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến sảnh dưới của công ty Lương Trản.
Kỷ Đồng Quang để cô xuống trước, lát nữa anh sẽ mang điện thoại tới cho cô sau.
“Buổi sáng công ty anh không điểm danh.” Anh nói: “Nên anh không cần vội, còn em thì chẳng phải buổi sáng có lịch hẹn bệnh nhân tới tái khám sao?”
“Không điểm danh?” Lương Trản ngạc nhiên.
“Thật sự là không điểm danh.” Anh mỉm cười giải thích thêm: “Ngành nghề của bọn anh làm việc quanh năm, dùng mạng để đổi lấy tiền tài, vì vậy hầu hết các viện thiết kế đều rất thoải mái trong giờ làm việc đầu buổi sáng.”
Khi Lương Trản nghe thấy anh nói câu này, trong đầu cô chợt hiện ra một việc, rằng trước đây cô đã biết được ngành xây dựng thực sự vất vả thế nào, khi đó cô đã chân thành đề nghị anh nên cân nhắc đến việc chuyển nghề càng sớm càng tốt và anh cũng đã đồng ý.
Cô nắm lấy dây bảo hiểm, chuẩn bị tháo ra, nhưng lại rũ mắt trầm tư một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi anh một câu: “Mục tiêu khiến anh vào ngành hiện tại có còn được tính không?”
Mất vài giây Kỷ Đồng Quang mới phản ứng lại được, ngay sau đó, anh cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“A Trản.” Giọng nói của anh có chút run rẩy: “Câu em vừa hỏi có phải đúng là cái mà anh đang nghĩ đến không?”
Lương Trản suy nghĩ một hồi, nhưng không trực tiếp trả lời.
Cô chỉ nói ra năm từ: “Lương y như từ mẫu.”