“Ba chưa từng nghĩ như vậy.” Trình Thâm nhìn hai người bọn họ, chân thành nói: “Mặc kệ hai đứa tin hay không.”
Hạ Mộng Hi chớp mắt không nói gì, nhưng rõ ràng là cô bé sẵn sàng tin điều đó. Hạ Cẩm Ngôn dò xét nhìn Trình Thâm, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới lẩm bẩm nói: "Tạm thời tin tưởng chú."
Nghe những lời của Hạ Cẩm Ngôn, Trình Thâm biết cậu đã tin bảy, tám mươi phần trăm.
Hạ Cẩm Ngôn đảo mắt, giả vờ tò mò nhìn Trình Thâm: "Nếu chưa bao giờ nghĩ về điều đó, chú có kế hoạch gì không? Chú và mẹ không thể nào cứ như thế này, phải không?"
Ba mẹ định sống xa nhau thế này đến hết đời sao? Dù thỉnh thoảng được gặp ba nhưng vẫncảm thấy hơi nuối tiếc về cuộc sống.
Biết Hạ Cẩm Ngôn đang thử mình, Trình Thâm không bận tâm chút nào. Thay vào đó, anh nói:
"Có hiểu lầm giữa mẹ và ba. Mặc dù không phải không có bằng chứng, nhưng bây giờ Hạ Nhiên có lẽ không tin."
Nghe những gì Trình Thâm nói, Hạ Cẩm Ngôn hiểu mục đích của anh, muốn giúp cậu đưa bằng chứng cho mẹ mình.
"Bởi vì ba cùng Hạ Nhiên bên nhau rất tốt." Trình Thâm biết Hạ Cẩm Ngôn rất thông minh, cũng đoán được câuh nhất định sẽ không đồng ý ngay, sẽ nghĩ cách lợi dụng anh trước. Giọng nói hạ xuống mức du dương nhất:
"Ba muốn bù đắp cho hai đứa. Hối hận vì đã bỏ lỡ sự trưởng thành của các con. Ba cũng muốn cho Nhiên Nhiên một mái nhà cũng chắc. Con có thể giúp ba không?"
Những lời này trực tiếp chạm vào trái tim của Hạ Cẩm Ngôn, cậu vẫn có thể kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng Hạ Mộng Hi gần như cảm động đến phát khóc. Cuối cùng Hạ Cẩm Ngôn khẽ gật đầu, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Vì sự thành thật của chú, tôi sẽ giúp."
Trình Thâm cảm thấy sự kiêu ngạo này rất dễ thương, không nhịn được muốn cười thành tiếng. Cuối cùng, anh chuyển đoạn ghi âm mà mình đã điều tra được cho Hạ Cẩm Ngôn.
"Đoạn ghi âm này được ghi sau khi ba uống rượu. Bước đầu nghi ngờ đây là bản chỉnh sửa. Tìm một cơ hội tìm lấy nó trong điện thoại của Nhiếp Tư Diệu. Có lẽ vẫn còn một bản sao lưu."
Trong khi anh đang nói, Hạ Cẩm Ngôn đã phát đoạn ghi âm. Nghe xong những gì trong đó, lập tức trừng mắt nhìn Trình Thâm. Cho dù Hạ Mộng Hi thích Trình Thâm đến mức nào, cô bé vẫn cau mày khi nghe đoạn ghi âm: "Ba, nếu ba nói điều đó với mẹ, tất nhiên mẹ sẽ buồn bã ra nước ngoài."
Hạ Cẩm Ngôn mặt không thay đổi nói thêm: "Ngay cả khi nó đã được chỉnh sửa, thì chú cũng đã nói điều đó. Chú đáng bị ly hôn."
Những lời này thực sự đáng lo ngại. Khóe miệng Trình Thâm giật giật, nhưng không cách nào phủ nhận lời nói của bọn họ. Cuối cùng, Trình Thâm nhắc nhở hai người tiến hành đúng kế hoạch. Nếu không sớm giải quyết e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Có thể là tối hôm qua ba người đã trao đổi rất vui vẻ, nhưng Hạ Nhiên ngày hôm sau liền phát hiện có điều không ổn. Ví dụ, Hạ Cẩm Ngôn thường nói Trình Thâm tốt như thế nào. Một hai lần có thể cô chưa nhận thấy gì, khi số lần tăng lên thì dù có đờ đẫn cô cũng sẽ cảm nhận được. Hạ Nhiên sắc mặt phức tạp nhìn hai người, do dự một hồi mới hỏi:
"Trình Thâm hối lộ hai đứa sao?"
Hạ Cẩm Ngôn chớp mắt: "Tại sao? Con chỉ không muốn ba mẹ ly hôn, vì vậy con đang cố gắng thôi."
Uh... lý do này đúng là không thể chối cãi. Hạ Cẩm Ngôn ôm lấy Hạ Nhiên bên cạnh nói: "Mẹ, mẹ có cảm thấy gia đình chúng ta thực sự cần một người đàn ông không? Con biết mình không còn nhỏ nữa, nhưng chưa đủ bản lĩnh để bảo vệ mẹ. Mẹ cần một người bảo vệ trong khi chờ con có đủ năng lực."
Hạ Mộng Hi cũng bám người mẹ: "Đúng rồi, anh trai còn muốn tìm thời gian chơi với con, mẹ sẽ cô đơn đó."
Cô quỳ một chân xuống, nhìn hai đứa nhỏ: "Cho dù ba mẹ ly hôn, các con muốn gặp ba bất cứ lúc nào cũng được. Đừng cho rằng ly hôn là đáng sợ. Tình trạng giữa mẹ và Trình Thâm so với ly hôn cũng không mấy khác biệt."
Những lời này khiến Hạ Mộng Hi hoang mang. Với độ tuổi của cô bé vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hôn nhân.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hạ Mộng Hi, Hạ Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Nhiên với biểu cảm "Mẹ luôn biết cách nói dối".
Hạ Cẩm Ngôn thẳng thắn vạch trần: "Nếu không có sự khác biệt giữa kết hôn và ly hôn, tại sao mẹ lại khăng khăng đòi ly hôn?"
Những lời này khiến Hạ Nhiên cứng họng, Hạ Nhiên.
Vì cuộc trò chuyện vừa rồi, khi Hạ Nhiên thay đồ đến công ty, cô không có hứng thú nhìn tủ quần áo. Hạ Nhiên đơn giản chỉ mặc một chiếc váy xanh nhạt, cô dựa vào ghế, quay đầu hỏi thư ký Chu: "Thư ký Chu, lần này Trình Thâm có nói gì tôi cần chú ý không?"
Thư ký Chu nghe cô trực tiếp gọi thẳng tên Trình Thâm, cũng không có gì ngạc nhiên. Mấy ngày nay cô không ăn chay ở bên cạnh Trình Thâm nên cũng phát hiện Hạ Nhiên là vợ cũ của Trình Thâm.
"Trình tổng không ra lệnh gì cho tôi cả, mấy phút nữa anh ấy sẽ đến, có cần tôi gọi điện thoại thúc giục không?" Thư ký Chu nói với thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách, thái độ rất tự nhiên.
Hạ Nhiên vội vàng ra hiệu không cần làm phiền, đứng dậy xoay người vào phòng thử đồ. Lần trước Hạ Nhiên vội vàng đến đây, cô không quan sát kỹ, sau này cô phát hiện quầ n áo nữ trong phòng đều có kích cỡ giống nhau. Còn rất vừa vặn với cơ thể cô. Hạ Nhiên giả vờ không quan tâm hỏi thư ký Chu:
"Thư ký Chu, tại sao anh ấy có nhiều quần áo phụ nữ ở đây? Hơn nữa tất cả chúng dường như đều có kích thước giống nhau."
Thư ký Chu nghe thấy lời này, liền biết Hạ Nhiên có ý thăm dò, cô cười nửa miệng nhìn Hạ Nhiên, sau đó nói: "Những chuyện này tôi cũng không rõ. Cái này thuộc quyền riêng tư của Trình tổng."
Hạ Nhiên biết mình không thể lấy được đáp án từ miệng thư ký Chu, ngượng ngùng cười cười, sau đó cúi đầu tiếp tục quan sát quần áo.
Thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, thư ký Chu do dự một chút, nói: "Hạ Nhiên, mặc dù tôi không biết tại sao tổng giám đốc lại bố trí phòng thử đồ ở đây, nhưng tôi biết, ngoại trừ cô, những người khác chưa bao giờ mặc quần áo trong phòng này. Anh ấy cũng không cho phép ai chạm vào ngoại từ cô."
Trái tim của Hạ Nhiên khẽ run lên. Trong lòng nàng hiện lên một ý nghĩ, ngay cả Nhiếp Tư Diệu cũng không sờ qua sao?
Cô còn chưa hỏi, thư ký Chu dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, bổ sung: "Bất kỳ ai, kể cả Nhiếp Tư Diệu."
Hạ Nhiên đã rất phấn khởi khi nhận được câu trả lời. Nhìn đống quần áo trước mặt, trong lòng cô vô thức dâng lên một số kỳ vọng không nên có. Thậm chí có lúc cảm thấy Trình Thâm yêu cô, cuộc sống của Trình Thâm trong năm năm qua không hề tốt đẹp như cô tưởng tượng. Nếu không, tại sao anh lại khóa nơi này.
Suy nghĩ của Hạ Nhiên thực sự không khó hiểu, đặc biệt là khi cô gặp phải một bất ngờ lớn. Nhìn thấy sự hứng thú của Hạ Nhiên đối với những bộ quần áo đó, Thư ký Chu nhếch môi, biết Hạ Nhiên đã động tâm.
Theo anh bao lâu, thư ký Chu nhìn ra được thái độ của Trình Thâm với Nhiếp Tư Diệu luôn có một khoảng cách nhất định. Nhưng với Hạ Nhiên là ngoại lệ. Khi yêu một người bạn sẽ không thể che giấu ánh mắt cưng chiều khi nhìn người ấy.