Lúc này, vài chiếc ô tô đến gần. Cảnh sát ngay lập tức khám xét chiếc xe, bắt giữ tất cả mọi người trong xe, cuối cùng tìm thấy Hạ Cẩm Ngôn trong cốp.
Lục Bắc Thần theo cảnh sát đến, nhìn thấy Trình Thâm vẫn còn sửng sốt, sau đó anh mới hiểu nguyên nhân Trình Thâm xuất hiện. Anh cười nói: "Trình tổng nửa đêm còn đến đây, xem ra Nhiên Nhiên gọi điện thoại cho anh là đúng. Cảm ơn anh đã ngăn cản bọn bắt cóc, cho chúng tôi thời gian."
Lục Bắc Thần và cảnh sát cũng bận rộn cả đêm vì chuyện này. Nếu không nhờ Trình Thâm, có lẽ sẽ không dễ dàng tìm thấy.
Trình Thâm nhìn thấy Lục Bắc Thần cảm thấy khó chịu, sau khi nghe những lời của Lục Bắc Thần, anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Người nên cảm ơn tôi là Hạ Nhiên. Anh là ai?"
Lục Bắc Thần cũng biết Trình Thâm có ý gì, anh cong môi nhìn Nhiếp Tư Diệu trong xe nói: “Mặc dù tôi không liên quan gì đến Nhiên Nhiên, nhưng tôi không nghĩ Trình tổng và cô Nhiếp đây không liên quan gì với nhau. Chậc chậc. Quan hệ của hai người đúng là thân mật, lúc này rồi vẫn ở cạnh nhau."
Nói xong, Lục Bắc Thần không nhìn Trình Thâm nữa, quay người đến chỗ Hạ Cẩm Ngôn. Ngược lại, Hạ Cẩm Ngôn vẫn rất vẻ sau khi bị bắt cóc, thậm chí còn chào Trình Thâm trước khi rời đi. Khi đó, Trình Thâm muốn nhân cơ hội nhổ một sợi tóc của mình để xét nghiệm ADN. Nào ngờ Hạ Cẩm Ngôn trực tiếp nắm lấy tay anh, thấp giọng cười nói:
“Chú Trình, thói quen tùy tiện giật tóc người khác của chú không tốt lắm đâu.”
Khi đó, Trình Thâm đã chắc chắn, Hạ Cẩm Ngôn có lẽ đã đoán được anh định làm gì với mái tóc của mình. Xem ra khó mà lấy được tóc từ cậu nhóc này, vậy chỉ có thể ra tay từ phía Hạ Mộng Hi.
Cho dù tố chất tâm lý cao đến đâu, Hạ Cẩm Ngôn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi. Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Nhiên, tất cả sự trưởng thành và ổn định của đều biến mất. Cậu nhóc chạy tới, ôm lấy mẹ, nói: "Mẹ, con còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Mẹ có biết nó đáng sợ như thế nào không? Mẹ nhất định phải an ủi con, Hạ Nhiên, mẹ có nghe thấy không?"
Hạ Nhiên nghe con trai nói xong, liền ôm lấy, xoa xoa đầu cậu nói: "Mẹ nghe rồi. Mẹ sẽ làm một bữa thật thịnh soạn để đền bù cho con, được không?"
Hạ Cẩm Ngôn hài lòng gật đầu, bởi vì cậu vừa gặp mặt với Trình Thâm, vì vậy anh không nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu trong xe.
Lúc này, cậu vẫn đang suy nghĩ về việc kéo mối quan hệ giữa cha mẹ anh lại gần nhau hơn. Thế là ngẩng đâu lên nói với mẹ: "Mẹ, chú Trình vừa rồi đã cứu con, chúng ta phải tìm thời gian để cảm ơn chú ấy."
Mặc dù Hạ Nhiên đã biết hai đứa đã nhận ra ba mình, nhưng cậu và Hạ Mộng Hi vẫn gọi chú Trình tránh rắc rối. Tuy Hạ Nhiên đã gọi cho anh nhưng cô không biết Trình Thâm đã cứu con trai.
Hạ Nhiên gật đầu nói: "Mẹ nên cảm ơn chú ấy."
Lúc Lục Bắc Thần đi tới, vừa nghe được câu này, anh cười nhìn Hạ Nhiên, nhẹ giọng nói:
"Em thật sự nên cảm ơn anh ấy. Anh Trình vừa rồi cứu Cẩm Ngôn đã bị thương. Người đã được đưa vào bệnh viện cách đó không xa, em có muốn đi thăm không? Dù sao anh ấy cũng vì con trai em mà bị thương."
Vốn dĩ Hạ Nhiên trong lòng còn do dự, nhưng khi nghe được anh bị thương, trong lòng liền lo lắng.
Sau khi giao phó cho Lục Bắc Thần, Hạ Nhiên trấn an Hạ Cẩm Ngôn rồi đi thẳng đến bệnh viện mà Lục Bắc Thần đã đề cập.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn bóng lưng của Hạ Nhiên, cậu vốn định lợi dụng chuyện này để khiến Hạ Nhiên mời Trình Thâm ra ngoài dùng bữa, nhân tiện sắp xếp để họ ở một mình. Không ngờ lời nói của Lục Bắc Thần lại làm rối tung mọi chuyện.
Nhưng nghĩ đến sau khi Hạ Nhiên đến bệnh viện, hai người cũng sẽ ở cùng nhau. Cậu chỉ việc bước lên xe mà không vướng bận gì thêm.
Lục Bắc Thần cũng nhìn theo bóng lưng của Hạ Nhiên, anh cố tình không nói cho Hạ Nhiên biết Nhiếp Tư Diệu đang ở đó. Anh muốn Hạ Nhiên tận mắt chứng kiến Trình Thâm sẽ không từ bỏ việc tán tỉnh Nhiếp Tư Diệu vào thời điểm đó, gián tiếp xua tan ảo tưởng của Hạ Nhiên về Trình Thâm.
Mặc dù anh làm chuyện như vậy quả thực có chút không tốt, nhưng để ngăn cản Hạ Nhiên tiếp tục phạm sai lầm, anh phải để cô tự nhận ra Trình Thâm là một tên khốn.
Vết thương của Trình Thâm không nghiêm trọng lắm, nên anh để bác sĩ rửa sạch, băng bó rồi ngồi trong phòng bệnh nghỉ ngơi.
"A Thâm, em có mua chút thức ăn, xem anh thích ăn gì." Lúc này Nhiếp Tư Diệu vẫn chưa rời đi, đặt đồ ăn vặt vào tay Trình Thâm, nghĩ rằng chăm sóc người khác cũng là một cách tốt để kéo gần quan hệ. Mặc dù mỗi lần cô cố gắng đến gần Trình Thâm đều thất bại, nhưng cô không nản lòng, càng cảm thấy Trình Thâm càng thêm hấp dẫn.
Sắc mặt Trình Thâm còn có chút tái nhợt vì mất máu, anh liếc nhìn bữa tối mà Nhiếp Tư Diệu mang tới, sau đó nằm xuống nhắm mắt nói: “Đặt xuống đi về đi, Đổng Dương sẽ đến. Tôi mệt rồi."
Vất vả cả ngày, cơ thể khoá tránh mệt mỏi. Anh khẽ nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn đã chìm vào giấc ngủ, không thèm để ý Nhiếp Tư Diệu còn ở bên cạnh hay không, coi sự tồn tại của cô như không khí.
Vốn dĩ Nhiếp Tư Diệu cũng định rời đi, nhưng vừa đi tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót. Nhiếp Tư Diệu lập tức đoán được điều gì đó, cô ta cố ý để lại khe hở ở cửa, đi đến trước mặt Trình Thâm, hơi khom người, đảm bảo không chạm vào Trình Thâm. Nhưng ngay lập tức, Trình Thâm nắm chặt tay cô. Sau đó, cô ta không dám chạm vào Trình Thâm khi anh đang ngủ. Sự cảnh giác của Trình Thâm quá mạnh ngay cả sau khi ngủ.
Sau khi Hạ Nhiên biết anh ở khu nào, cô muốn đến để hỏi anh thế nào. Còn chưa mở cửa liền nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu nửa người nằm ở Trình Thâm, đại khái là bởi vì không muốn đụng vào vết thương, cho nên thân thể không dính vào nhau. Nhưng nhìn tư thế này, có thể tưởng tượng hai người hôn nhau.
Lúc này những lời muốn nói với Trình Thâm đều đã không còn nữa, cô lặng lẽ đứng một phút, hạ thấp bước chân, lặng lẽ rời đi, trước khi đi còn ân cần đóng cửa lại.
"Tôi thực sự là một kẻ ngốc!"
Gặp phải chuyện này hai lần một ngày, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin hay không. Hơn nữa tại sao Nhiếp Tư Diệu nửa đêm lại xuất hiện ở nơi này, Trình Thâm gọi cô ấy tới đây, hay là trùng hợp?
Khi Hạ Nhiên nói lời tạm biệt với Lục Bắc Thần liền đưa hai đứa trẻ về nhà. Tâm trạng của cô rất bình thường nên không ai cảm thấy có gì đó không ổn.
Hạ Mộng Hi có thể đã bị hoảng sợ, vì vậy không lảm nhảm như mọi khi. Ngược lại, Hạ Cẩm Ngôn chủ động nói với Hạ Nhiên: "Chú Trình đã cứu con, còn bị thương nữa. Dù thế nào cũng nên cảm ơn người ta đàng hoàng, đúng không?"
Nghe câu hỏi thăm dò của Hạ Cẩm Ngôn, Hạ Nhiên liếc cậu bé. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu bé, cô nói thẳng: "Không cần đâu, anh ta có người chăm sóc rồi. Hai đứa ngủ sớm đi, mai còn đi giáo."
Hạ Mộng Hi nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, nhắm mắt ngáp một cái: "Thức cả đêm khó chịu, ngày mai mẹ cho phép con nghỉ đi."
Hạ Nhiên và Hạ Cẩm Ngôn nhìn Hạ Mộng Hi, người đang giả vờ ở bên, chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.
Sau khi đưa bọn họ trở về phòng, Hạ Nhiên ngồi ở trên giường, bấm vào số điện thoại của Trình Thâm, soạn một tin nhắn rồi gửi cho anh.
[Hôm nay, cảm ơn anh!"]
...
[Chuyện hôm nay,...]
...
Sau khi đọc sách một lúc, cô chuẩn bị đi ngủ.
Ngày hôm sau Trình Thâm tỉnh lại, mặc dù vết thương còn chưa lành, nhưng so với tối hôm qua cảm giác tốt hơn rất nhiều. Bên cạnh anh là Đổng Dương, anh ta đã đi mua bữa sáng ngay khi anh thức dậy.