Khoang miệng tràn ngập mùi hương bạc hà thơm mát, đầu óc Hạ Nhiên căng thẳng, sợ không biết lúc nào đèn sẽ sáng, cũng không dám phát ra âm thanh khiến cho người khác chú ý, chỉ có thể nhẹ nhàng giãy dụa. Cảm giác được cô giãy dụa, Trình Thâm hôn thêm vài cái liền buông cô ra. Ở bên tai cô nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu nói: "Ngoan một chút, A Nhiên. ”
Nghe được cách xưng hô này, cả người Hạ Nhiên giống như sét đánh. Cuối cùng, sau năm năm, lần đầu tiên Trình Thâm gọi cô bằng cái tên thân mật như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng có chút xúc động. Anh lại một lần nữa dán lên môi Hạ Nhiên, loại cảm giác ngọt ngào này rất chân thực.
Tất cả thanh âm xung quanh đều đi xa, Hạ Nhiên chỉ có thể nghe được tiếng hai người hôn nhau, còn có xúc giác khi Trình Thâm buông cô ra, ở bên hông cô dịu dàng vuốt ve. Đợi đến khi đèn bật lên, ngoại trừ môi Hạ Nhiên đỏ hơn một chút thì cũng không phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Cô dựa vào sofa nhìn người đùa giỡn khắp phòng, thậm chí ngay cả một ánh mắt trao đổi với Trình Thâm cũng không có. Nhưng cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ giữa hai người họ đã không giống như trước.
"Mẹ ơi! Anh trai luôn bắt nạt con."
Hạ Mộng Hi đuổi theo Hạ Cẩm Ngôn cả đêm, mặc kệ có đuổi kip, cô bé cũng không chiếm được tiện nghi. Chạy đến khi mệt mỏi, liền bĩu môi cáo trạng với mẹ.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của em gái, hận sắt không thể rèn thành thép nhìn cô một cái, trách cứ nói: "Có chút chuyện nhỏ sao phải mách lẻo? Giống như anh đã bắt nạt em vậy.”
Sau đó cậu nhóc cầm lấy một cái đĩa, đem kem bày ra trước mặt Hạ Mộng Hi, nhắm mắt nói: "Lau đi.”
Thấy anh trai nhượng bộ, Hạ Mộng Hi cũng không thèm khách sáo, cố ý cầm một miếng thật to bôi lên mặt anh. Ai bảo thường ngày hay bắt nạt
cô.
Đợi đến khi bọn họ ầm ĩ xong, Hạ Nhiên nhìn tất cả mặt mũi lấm lem, nói: "Mọi người vào vệ sinh rửa sạch bánh kem đi. ”
Nhìn toàn bộ người trong phòng, phỏng chừng chỉ có Trình Thâm không cần rửa nhiều. Vừa mới nghĩ xong, liền nhìn thấy Hạ Cẩm Ngôn đặt bàn tay dính đầy kem lên quần áo có giá trị không nhỏ của Trình Thâm. Lúc này mí mắt Hạ Nhiên giật giật, thiếu chút nữa chạy tới xách đứa con trai
quấy rối đi.
Dưới ánh mắt đáng thương của Hạ Nhiên như muốn nói: "Đừng truy cứu, không cần tôi bồi thường tiền".
Trình Thâm liền có ý xấu, anh chậm rãi quay đầu nhìn cô, sau đó nói:
"Bộ quần áo này của anh giá cũng không
thấp. Nhiên Nhiên, em định giải quyết nó thế nào đây?”
Hạ Nhiên nuốt nước miếng, vẻ mặt buồn bã nhìn Hạ Cẩm Ngôn mặt tỉnh bơ, sau đó nửa đùa nửa thật nói với Trình Thâm: "Trình tổng, anh xem gia đình tôi còn có hai đứa con nhỏ... Hơn nữa, anh đến sinh nhật cũng không mang quà, bộ quần áo này… coi như là hòa đi ha.”
Trình Thâm nhìn biểu tình nhí nhảnh của cô, đáy mắt bất giác có ý cười, nhưng vẫn nhịn không được muốn trêu chọc cô: "Không được.”
Hạ Nhiên hung hăng chớp chớp mắt, xót tiền nói: "Vậy anh ra giá đi, để tôi xem có thể bồi thường được hay không. Nếu không đủ tiền, anh có thể khấu trừ tiền thưởng cuối năm của tôi.”
Nghe được giọng điệu khó xử của Hạ Nhiên, Trình Thâm cũng biết Lục Bắc Thần và Tô Vãn đi rửa tay rất nhanh sẽ ra, đến lúc đó nói không chừng Lục Bắc Thận lại muốn bỏ tiền ra giúp cô. Hơn nữa, Trình Thâm vốn cũng không thật sự muốn lấy tiền của Hạ Nhiên, cho nên anh nói: "Quần áo của anh bị con trai em làm bẩn rồi, em phải giúp anh giặt sạch, biết không? ”
Nghe được yêu cầu đơn giản như vậy, Hạ Nhiên trong nháy mắt liền đầy sức sống, ngay lập tức đáp ứng yêu cầu này. Đợi đến khi Lục Bắc Thần đi ra, anh nhìn Trình Thâm trực tiếp nói: "Trình tổng, quần áo cũng bẩn rồi, anh có muốn đi vào rửa tay không?”
Lục Bắc Thần nhìn quần áo của Trình Thâm, cũng không cảm thấy anh sẽ tự mình đi giặt quần áo, dù sao hôm nay anh mặc bộ quần áo này cũng không phải giặt là có thể sạch.
Trình Thâm gật gật đầu với Lục Bắc Thần, giống như quên mất việc vừa bảo Hạ Nhiên giặt quần áo cho mình, còn có chuyện anh bắt đầu nói muốn ở lại, trực tiếp đi ra ngoài với Lục Bắc Thần. Đợi đến khi mấy người trong phòng vệ sinh rửa xong, Hạ Nhiên mới đi vào bắt đầu rửa sạch. Tô Vãn đứng bên cạnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc cậu và Trình Thâm xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao anh ta lại đến? Anh ta biết chuyện của đứa bé rồi à?”
Hạ Nhiên rửa tay, lau xong, nói: "Anh ấy không biết, chỉ là gần đây quan hệ của bọn tớ hòa hoãn một chút.”
Lông mày Tô Vãn cũng không vì cô phủ định mà thả lỏng, cô nhìn Hạ Nhiên nghiêm túc nói: "Nhiên Nhiên, tớ bỗng nhiên có chút lo lắng cho cậu. Cậu có chắc là sẽ không bị anh ta mê hoặc nữa không?”
Lúc nghe được hai chữ mê hoặc, động tác rửa tay của Hạ Nhuế dừng một chút. Cô bỗng nhiên nghĩ đến những gì Trình Thâm vừa nói với mình trong bóng tối vừa rồi, còn có hành động làm với mình. Không hiểu sao cô cảm thấy mặt bắt đầu phát sốt, cô cúi đầu trốn tránh tầm mắt của Tô Vãn, sau đó dùng
giọng nói trầm ổn nói: "Cậu yên tâm, Hạ Nhiên của năm năm trước đã biến mất rồi.”
Cho dù là cô và Trình Thâm bắt đầu lại từ đầu, cô cũng rất khó để không kiêng nể gì mà yêu một người.
Nghe cô nói, Tô Vãn lúc này mới xem như yên tâm. Đợi đến khi đi ra phát hiện Lục Bắc Thần và Trình Thâm đều đã rời đi, Tô Vãn giúp Hạ Nhiên thu dọn bàn, sau đó nói: "Tớ vừa rồi còn nghĩ, nếu Trình Thâm kia nhất định muốn ở lại, tớ sẽ ở nhà cậu một đêm, phụ trách trông chừng anh ta. Nhưng hiện tại xem ra không cần, hẳn là cũng biết mình không được hoan nghênh.”
Hạ Nhiên đối với lời này của Tô Vãn, cô từ chối cho ý kiến. Những người khác cô không rõ lắm, nhưng dường như hai an hem trong nhà lại rất hoan nghênh. Nhất là Hạ Mộng Hi, tính cách thích náo nhiệt, đương nhiên cùng Trình Thâm càng thêm quen thuộc một chút. Nhưng hôm nay mặc dù Hạ Cẩm Ngôn không có biểu hiện rõ ràng, nhưng cô lại biết rõ, cậu bé đang âm thầm giúp Đỡ Trình Thâm.
Đợi đến khi Hạ Nhiên đưa Tô Vãn ra cửa, cô trực tiếp đi đến phòng anh em Hạ Cẩm Ngôn và Mộng Hi. Còn không đợi Mộng Hi chạy tới làm nũng, cô trực tiếp véo khuôn mặt Hạ Cẩm Ngôn. Nhìn vẻ mặt vô tội của cọn trai, Hạ Nhiên cảnh cáo nói: "Hạ Cẩm Ngôn, sao hôm nay con lại cùng người ngoài hợp sức bắt nạt mẹ?”
"Hả? Con không có.”
Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy mặt mình đỏ lên, một bên cố gắng nặn ra nước mắt cố gắng đánh thức trái tim người mẹ của Hạ Nhiên, một bên biện hộ cho mình: "Hôm nay mẹ có chỗ cần con giúp đỡ không? Con thật sự không nhận ra. Có lẽ do lần đầu tiên mẹ tổ chức sinh nhật cho bọn con nên con đã hạnh phúc đến nỗi lú lẫn chăng?”
Một lời giải thích hợp lí cộng thêm biểu
tình đáng thương, khiến Hạ Nhiên chua xót, thiếu chút nữa nói lời dỗ dành con trai. Đợi đến khi Hạ Nhiên buông mặt con trai ra, nghe cậu nói hôm nay đến tột cùng có bao nhiêu cao hứng, mới bỗng nhiên ý thức được mình vừa mới mắc lừa. Nhìn biểu cảm giả dối, Hạ Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nhóc con! Chuyện hôm nay mẹ sẽ không so đo với con nữa. Nếu còn có lần sau, trừ tiền ăn vặt một tháng.”
Hạ Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, cười hì hì. Hạ Nhiên đóng cửa lại cho bọn họ, đối với Hạ Cẩm Ngôn thật sự là có chút không biết nên nói như thế nào. Hạ Cẩm Ngôn cũng không biết rốt cuộc giống ai, ngược lại không giống cô cũng không giống Trình Thâm, càng không giống đứa nhỏ năm tuổi. Bất quá như vậy cũng không tệ, tối thiểu cậu bé có thể tự bảo vệ bản thân và em gái, không để người khác khi dễ.
Vốn Hạ Nhiên cảm thấy chuyện tối nay đã giải quyết xong, cho đến khi cô nhìn thấy Trình Thâm không biết khi nào đã chạy đến phòng
ngủ của cô. Cô nhìn cửa sổ mở rộng, lại quay đầu mở to hai mắt nhìn Trình Thâm.