Hạ Nhiên đáng lẽ phải rất tức giận khi gặp phải loại chuyện này, nhưng may mắn thay, tâm lý của cô đã đủ vững vàng trong những năm qua. Cô bình tĩnh khóa cửa, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Mỗi khi tan sở, cô sẽ khóa cửa văn phòng, vì vậy, ngay cả khi Lạc Nhất Đan ở một mình trong văn phòng lần trước, cô thấy ổ khóa còn nguyên vẹn, vì vậy không nhận ra bản thiết kế đã bị đánh cắp.
Cô vừa bước vào thang máy thì đụng phải Thư ký Chu. Thư ký Chu nhìn cô nói: "Giám đốc Hạ, thật trùng hợp, cô định tạm dừng công việc về nhà sao?"
Những gì cô ấy nói làm trái tim Hạ Nhiên đau đớn. Cô cũng biết những người như họ chỉ thích hỏi những điều họ biết. Vì vậy cô cũng thuận miệng đáp: "Đúng vậy, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến tôi, tôi ở lại công ty sẽ không tốt lắm, về nhà chờ tin tức vẫn tốt hơn."
Tất nhiên cô không phải là người duy nhất bị đình chỉ, lần này cô và Lạc Nhất Đan cùng nhau ra ngoài và cùng nhau đi thang máy.
Thư ký Chu vừa mới bước vào đã gật đầu với Hạ Nhiên, không để ý đến Lạc Nhất Đan. Sự tương phản rất rõ ràng này đột nhiên khiến cô ta cảm thấy mất mặt. Cô ta làm việc vất vả bảo nhiêu năm, còn không quen được với thư kí Chu. Phải biết rằng phát ngôn của thư kí Chu cũng tương đương mệnh lệnh của Trình Thâm. Tại sao Hạ Nhiên lại được thư ký Chu ưu ái như vậy? Cô ta hít sâu vài hơi, nhanh chóng áp chế lại cảm xúc, sau đó nhìn thư ký Chu, ngầm nịnh nọt cô:
"Chuyện của chúng ta đã khiến thư kí Chu phiền phức rồi. Lần sau sẽ mời cô ăn cơm.”
Thư ký Chu đang mỉm cười khi nói chuyện với Hạ Nhiên thì nghe thấy giọng nói của Lạc Nhất Đan, quay đầu nhìn cô ta, nụ cười trên mặt tắt hẳn, cô nói:
"Những chuyện này là tôi nên làm, chỉ cần phó giám đốc Lạc làm tốt công việc của mình là được. Còn mời cơm thì tôi nghĩ là không cần đâu."
Hạ Nhiên cũng rất vui khi nhìn Lạc Nhất Đan xị mặt, vì vậy cô không xen vào. Cô nhìn khuôn mặt sặc sỡ như sơn đổ của Lạc Nhất Đan, trong lòng không biết vui mừng cỡ nào.
Thư ký Chu rõ ràng có ý thiên vị Hạ Nhiên, muốn trút giận cho cô.
“Được, tôi sẽ.” Lạc Nhất Đan nghẹn họng một lúc lâu mới ngượng ngùng trả lời.
Sau đó, thư ký Chu gật đầu với cô ta, sau đó nhìn Hạ Nhiên cười nói:
"Nếu hiện tại giám đốc Hạ đã quyết định rời đi, nhưng cô cần tới văn phòng tổng giám đốc một chuyến. Anh ấy vừa nói là tôi có việc cần thảo luận với cô về việc bàn giao công việc."
Nghe xong, Hạ Nhiên biết Trình Thâm nhất định là phát hiện cái gì, muốn cùng cô chia sẻ, biết Chu thư ký sắp đi xuống, liền nhờ cô ấy chuyển lời.
Trước mặt hai người kia, Hạ Nhiên nhấn nút của văn phòng tổng giám đốc. Sau khi thư ký Chu ra khỏi thang máy, khuôn mặt xấu xí của Lạc Nhất Đan dần lộ ra nguyên trạng.
"Cô... Hậu thuẫn của cô ta không phải là Trình tổng đấy chứ?"
Lạc Nhất Đan trên mặt tràn đầy kinh ngạc, anh nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng ánh mắt trên mặt cô, nói: "Cô không xinh bằng Nhiếp Tư Diệu, Trình tổng làm sao có thể thích cô được."
Sau khi nghe những lời của Lạc Nhất Đan, Hạ Nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Cô vô thức đưa tay lên chạm vào mặt mình, sau đó quay lại nhìn Lạc Nhất Đan.
Hạ Nhiên nói: "Thư ký Chu vừa nói là có việc. Nếu cô nghe không rõ, có thể bảo cô ấy nói lại."
Biểu hiện của Hạ Nhiên diễn khá tốt nhưng nếu hình ảnh của Hạ Nhiên trong tâm trí của Lạc Nhất Đan tốt hơn một chút, có lẽ cô ta sẽ hoàn toàn tin hai người họ đang nói chuyện kinh doanh. Nhưng Lạc Nhất Đan rất ghét Hạ Nhiên, ngay cả khi Hạ Nhiên làm việc tốt, cô ta cũng không bao giờ coi trọng cô. Còn chưa kể đến thái độ không rõ ràng của thư ký Chu vừa rồi. Nghĩ đến những chuyện gần đây, Lạc Nhất Đan dần híp mắt lại, đột nhiên hỏi:
"Cô là người Trình tổng mang đến hội nghị tri ân đúng không?"
Sau khi Hạ Nhiên nghe thấy điều này, trái tim cô đập lỡ một nhịp. Cô không biết tại sao cô ta lại biết chuyện này, nhưng cô không trực tiếp thừa nhận.
Mặt khác, Lạc Nhất Đan hoàn toàn không cần cô nói chuyện, chỉ nhìn cô với vẻ mặt:
"Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy chứ! Vừa rồi tôi đến gặp Nhiếp Tư Diệu, nghĩ đến lúc đó cô ấy sẽ có thể tham dự với tư cách là bạn nữ của Trình Thâm, tự nhiên sẽ không cần thư mời, vì vậy tôi hỏi cô ấy có thể đưa thư mời cho tôi hay không..."
Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Lạc Nhất Đan không ngừng tăng lên, trong đầu Hạ Nhiên đã lóe lên một suy đoán nhất định. Cô nói ra kết quả tồi tệ nhất trong suy đoán của mình:
"Cuối cùng, Nhiếp Tư Diệu nói với cô bạn nữ của Trình Thâm đã có người, nếu cô ấy không có thư mời này thì sẽ không thể vào hội trường.Vì vậy đã xoá sạch hi vọng của cô."
Vấn đề này nghe có vẻ có một mối liên quan với Nhiếp Tư Diệu.
Đối mặt với ánh mắt đầy oán hận của Lạc Nhất Đan, Hạ Nhiên vô thức kéo quần áo của mình nói:
"Chuyện này làm sao có thể trách tôi được? Mọi chuyện cũng đều theo quy tắc mà làm. Còn nữa, tất cả dữ liệu đều được ghi chép minh bạch. Cô không có thư mời, vậy chẳng lẽ là vấn đề của tôi?"
Sau khi nghe những gì Hạ Nhiên nói, tâm trạng của Lạc Nhất Đan thậm chí còn kích động hơn trước. Cô ta đang tức giận nghiến răng nghiến lợi, cùng với tiếng cửa thang máy mở ra, cô có thể nghe thấy tiếng răng ken két.
Lạc Nhất Đan nhìn thấy ai đó đang chạy về phía thang máy, cô ta nhanh chóng nhấn nút đóng cửa. Trong không gian kín của thang máy, Lạc Nhất Đan nghiêm túc hỏi Hạ Nhiên:
"Cô có thể theo Trình tổng để vào, vậy tại sao lại khăng khăng lấy thư mời! Cô ghét tôi đến vậy sao sao? Cố ý trả thù tôi!"
Biểu cảm hung dữ của Lạc Nhất Đan trông đặc biệt gớm ghiếc. Dưới sự phản chiếu của bức tường thang máy, Hạ Nhiên nhìn khuôn mặt cô ta một cách bình tĩnh. Hạ Nhiên mím môi, nói:
"Nếu tôi có thể theo Trình tổng vào địa điểm, tại sao cô không thể yêu cầu Nhiếp Tư Diệu để cô vào? Thay vào đó, cô muốn có cơ hội từ tay tôi?"
Giọng điệu của cô mang theo sự chế giễu. Khóe miệng Hạ Nhiên đang mỉm cười, đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cô bất ngờ bắt lấy tay Lạc Nhất Đan.