Hạ Nhiên hiểu ý của con trai, với gương mặt này chắc hẳn ở trường được rất nhiều bạn nữ săn đón, nhưng cũng vì thế mà cậu bé thấy phiền và tốn thời gian.
Hạ Mộng Hi ngồi bên cạnh nhìn anh trai cười híp mắt, nhẹ nhàng xé mở đồ ăn vặt trong ba lô của Hạ Cẩm Ngôn, vừa ăn vừa nói: "Em thấy món này rất ngon. Đi mẫu giáo thật tốt, lại còn có đồ ăn miễn phí nữa."
Hạ Cẩm Ngôn anh ta nhìn cô em gái không cơ tiền đồ này với vẻ chán ghét bỏ, như thể anh ta không thể hiểu tại hai người lại là anh em sinh đôi được.
Nhìn thấy hai anh em với thái độ đối lập, Hạ Nhiên cười nói: "Xem ra hai người các con ngày đầu tiên đi mẫu giáo tâm tình rất tốt, sau này tiếp tục phát huy."
Nghe những lời này, khuôn mặt Hạ Cẩm Ngôn đầy vẻ tuyệt vọng, cố gắng phản đối: "Con không muốn ở lại với những người không hiểu gì cả."
Hạ Nhiên đã gõ vào đầu cậu nhóc, thẳng thừng từ chối: "Không! Mẹ biết con rất thông minh, nhưng tuổi nào làm việc lấy. Con nên chơi với các bạn cùng trang lứa nhiều hơn".
Biết mình không thể thuyết phục mẹ, Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng thở dài nói:
"Được rồi, được rồi, cuộc sống mà."
Hạ Nhiên lắc đầu bất lực, bật ti vi lên cùng hai đứa trẻ xem phim.
Sau khi bật ti vi lên, vừa vặn là buổi trình diễn catwalk trước đó của Nhiếp Tư Diệu. Cô ấy đi đôi bốt cao gót màu xanh sapphire, chiếc váy cùng màu khiến cô ấy nổi bật như thể đeo những vì sao trên người. Cô ấy thực sự xinh đẹp, đẹp đến mức mọi người sẽ bị thu hút bởi cô ấy một cách vô thức. Khó trách Trình Thâm lại yêu một người như vậy, Nhiếp Tư Diệu đúng là có vốn liếng không tệ.
"Chậc...Mẹ, mẹ lại cảm thấy kém cỏi sao?"
Hạ Cẩm Ngôn chớp mắt với Hạ Nhiên nói đùa: "Đã lâu không thấy thái độ của mẹ như vậy. Chẳng lẽ mặc cảm của mẹ vẫn định kỳ đến?"
Lúc đầu, trong lòng Hạ Nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe những gì con trai nói, Hạ Nhiên đột nhiên cảm thấy rằng mình đã truyền cho con những cảm xúc tiêu cực.
Hạ Nhiên nhìn Hạ Cẩm Ngôn một cách kiên định: "Mẹ không có thua kém ai. Đó rõ ràng là sự đánh giá cao, được chứ?"
Mặt khác, Hạ Mộng Hi nghiêm túc nhìn Nhiếp Tư Diệu, bởi vì vừa rồi cô bé nhớ anh trai từng nói người phụ nữ này là trở ngại để họ có thể đưa ba mẹ trở lại với nhau.
Hạ Mộng Hi rất nghiêm túc nói: "Chị này xác thực rất đẹp, mà mẹ con cũng là mỹ nhân. Bình thường mẹ không thích ăn diện, nếu trang điểm một chút, nhất định sẽ sánh ngang với chị ấy."
Hạ Cẩm Ngôn cũng nói: "Đúng vậy, nếu không thì từ ngày mai mẹ trang điểm đi. Có lẽ nếu đi cái kiểu lắc lư thế này, me sẽ cảm thấy mình là một mỹ nhân tuyệt thế."
Sau khi nghe những lời khiếm nhã của Hạ Cẩm Ngôn, Hạ Nhiên liếc nhìn cậu vé, sau đó nói thẳng với Hạ Mộng Hi: "Cảm ơn công chúa nhỏ, vì lời khen của con."
Mặc dù Hạ Cẩm Ngôn vừa nói những lời đó với giọng điệu đùa giỡn, nhưng cậu thực sự hy vọng Hạ Nhiên sẽ đồng ý trang điểm đi làm từ ngày mai. Cô nên trang điểm mỗi ngày, Trình Thâm sẽ không thể rời mắt. Đàn ông thường thích vẻ đẹp, biết đâu hai người họ sẽ vì điều này mà nảy sinh tình cảm?
Hạ Nhiên hoàn toàn không hiểu những nỗ lực của con trai.
Trở về phòng Hạ Nhiên lại bắt đầu đọc cuốn sách kia. Cô đã xem lại rất nhiều lần, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm được manh mối nào về bản thiết kế, mặc dù có chút phiền muộn nhưng cô cũng coi đó là điều hiển nhiên. Nếu thật sự tìm ra manh mối dễ dàng như vậy, Lục Bắc Thần đã không phải điều tra nhiều năm như vậy, mới biết được tin tức.
Đinh một tiếng, cô nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon đúng giờ của Lục Bắc Thầ n:
[Ngủ ngon, ngủ sớm đi. Hôm nay đã hoàn thành cuốn sách "Trang sức và Lịch sử" và "Bài đọc chọn lọc về thiết kế trang sức"...]
Kể từ khi anh vô tình biết Hạ Nhiên muốn tìm manh mối từ những cuốn sách này, Lục Bắc Thần cũng bắt đầu giúp cô tìm.
Vốn dĩ Hạ Nhiên không muốn làm phiền anh, nhưng sau đó Lục Bắc Thần trực tiếp nói:
"Sao không cùng nhau đi tìm? Chuyện này anh theo đuổi đã lâu như vậy, việc điều tra sẽ nhanh hơn."
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lục Bắc Thần, Hạ Nhiên thực sự không có cách nào từ chối. Sau khi Hạ Nhiên trả lời chúc ngủ ngon, cô tiếp tục đọc.
Trong vài ngày tới, cô trực tiếp chia thời gian rảnh rỗi của mình thành ba phần.
Một là xử lý những việc khác của bộ phận thiết kế, hai là xem sách trong thư viện, ba là thiết kế một bản trang sức gửi đi thi đấu trong nửa tháng.
Mấy ngày nay, Lục Bắc Thần thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, hầu như thỉnh thoảng xen kẽ với những thứ về sách vở, ví dụ như thời tiết, cuộc sống hàng ngày.
Hôm nay, Lục Bắc Thần gọi điện thoại nhắc nhở cô nhớ ăn trưa như thường lệ. Cô ấy chỉ "ừm" một tiếng, Lục Bắc Thần trực tiếp nói:
"Em sẽ tham gia Hội tri ân nửa tháng sau chứ?"
Mặc dù không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, nhưng trong lòng Hạ Nhiên đột nhiên có dự cảm không lành.
Lục Bắc Thần căn bản không cần cô đáp lại, mà trực tiếp nói: "Không biết có vinh hạnh mời em làm bạn nữ của anh,"
Hạ Nhiên không biết phải nói gì, cô véo giữa lông mày nói: "Gần đây anh đã giúp em rất nhiều, theo lú mà nói, tôi không nên từ chối.
Nhưng lần này là không thể."
Lục Bắc Thần không ngờ Hạ Nhiên sẽ từ chối, anh đã rất ngạc nhiên.
Như Hạ Nhiên đã nói, trong trường hợp này, chỉ cần anh nói, cô sẽ đồng ý với bất cứ điều gì không quá đáng, vì vậy anh đột nhiên nhận ra.
"Xem ra anh tới chậm một bước, em đã nhận người khác mời sao?" Lục Bắc Thần nhẹ giọng nói.
Anh căn bản không phải vì chuyện này mà cảm thấy không vui, nói xong lại quay đầu hỏi: "Là Trình Thâm sao? Bạn nữ của anh ta chẳng phải nên là
Nhiếp Tư Diệu sao?"
Trầm mặc một hồi, cô mới thở dài nói: "Là anh ấy, cũng không biết anh ấy nghĩ như thế nào. Nhưng hiện tại em đang ở công ty của anh ấy, chỉ có thể để anh ấy an bài."
Lục Bắc Thần trầm mặc chốc lát, một lúc sau mới nói: "Chuyện này em nên suy nghĩ kỹ càng... sẽ có phóng viên tới hiện trường, em..."
Lục Bắc Thần do dự, cuối cùng không nói tiếp. Mặc dù anh không nói hết câu, nhưng Hạ Nhiên hiểu anh muốn thuyết phục mình cân nhắc xem có nên từ bỏ hội nghị hay không. Dù sao cơ hội như vậy tuy hiếm có, nhưng sau này không phải là không thể gặp lại. Cô không cần phải dấn thân vào vũng bùn chỉ vì một cuộc hội thảo.
Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ nghĩ như vậy, nhưng lần này không chắc có manh mối gì về thiết kế của anh trai cô hay không. Không thì thôi đi, nhưng nếu có, cô nhất định sẽ hối hận.
Sau khi cúp điện thoại, cô chu đáo gửi cho Trình Thâm một tin nhắn, cố gắng thuyết phục Trình Thâm tin tưởng, mặc dù khả năng tình huống này rất nhỏ.
Hạ Nhiên:【 Trình tổng, nửa tháng nữa sẽ tổ chức đại hội tri ân, anh có muốn cân nhắc đổi bạn nữ không? Nhiếp tiểu thư ngày đó cũng đi, nhìn thấy anh đi cùng tôi nhất định sẽ ghen tị, hơn nữa anh phải chú ý ảnh hưởng, dù sao cũng là người sắp đính hôn...]
Sau khi đọc nguyên văn những lời lan man của Hạ Nhiên, Trình Thâm đổi chủ và xóa tin nhắn. Sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục nhìn thư ký Chu: "Cô nói tiếp."
Thư ký Chu bị khuôn mặt lạnh lùng của Trình Thâm làm cho dựng tóc gáy.
Thư ký Chu nhìn sắc mặt Trình Thâm, rồi nói: "Nhiếp tiểu thư muốn hỏi, ngài gần đây có thời gian cùng cô ấy về nhà ăn cơm hay không. Cô ấy nói người lớn tuổi trong nhà thúc giục. Cô ấy hơi khó giải thích."
"Không có thời gian."
Trình Thâm cọc cằn nói, sau đó như mất kiên nhẫn: "Nếu là chuyện của Nhiếp Tư Diệu, cô không cần nói nữa, tôi không có thời gian nghe."
Trình Thâm đã nói như vậy, cô cũng không tiếp tục chủ đề này.
Sau đó cô trực tiếp nói với Trình Thâm:
"Trình tổng, chuyện của hai đứa trẻ mà anh nhắc tới tôi đã điều tra rồi, đây là thông tin của bọn chúng."
Sau khi nghe chủ đề này, cuối cùng anh cũng thấy hứng thú.
Anh cầm lấy tài liệu Thư ký Chu đưa cho.