Mấy ngày nay, toàn bộ nhân viên của Công ty thiết kế trang sức Philka đều phát hiện Trình Thâm tâm trạng không tốt, mặc dù anh không tùy ý trút giận lên người khác, chỉ cần anh liếc nhìn họ bằng ánh mắt u ám, những người khác sẽ ngay lập tức trở nên rụt rè.
Hạ Nhiên bước vào nhìn thấy bộ phận thiết kế đang tụ tập thành hai ba người để thảo luận, cô ho khan với họ.
"Bộ phận thiết kế của chúng ta có một cuộc họp đột xuất. Tôi vừa nhận được tin công ty chúng ta và một số công ty khác sẽ cùng tham gia hội nghị đánh giá thiết kế trong vài ngày tới. Rất nhiều nhà thiết kế danh tiếng sẽ cùng góp mặt. Hiện tại trong tay tôi có hai tấm vé tham dự."
Tin tức này khiến ngay cả Lạc Nhất Đan không thể ngồi yên, ngay lập tức hỏi chi tiết.
Lạc Nhất Đan nói: "Thay vì nói vòng vo chúng chung như thế, sao cô không hỏi chi tiết về hội nghị đi?"
Dù Lạc Nhất Đan muốn biết tin tức, nhưng vẫn không muốn từ bỏ cơ hội làm Hạ Nhiên khó xử.
Nếu Hạ Nhiên không thể trả lời, cô ta có thể nói Hạ Nhiên đã không làm tốt công việc của mình.
Hơn nữa, cô ta đã hoàn toàn đắc tội Hạ Nhiên, đắc tội thêm một chút cũng không sao.
Hạ Nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Nhất Đan, trực tiếp nói: "Lần này mọi thông tin đều được giữ bí mật tuyệt đối, những chuyện này tôi cũng không có cách nào giải đáp giúp cô."
Lạc Nhất Đan còn muốn làm khó nhưng Hạ Nhiên lập tức nói: "Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, lần này không chỉ có tôi, mà Trình tổng cũng tham gia. Ngay cả Nhiếp Tư Diệu cũng đã nhận được lời mời. Nếu coi thường lần này, cô có thể từ bỏ cơ hội tham gia."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong bộ phận thiết kế đều sáng lên. Ngay cả Trình Thâm cũng có giấy mời, quy mô hội nghị nhất định không tầm thường.
Đừng bói bọn họ, ngay cả Hạ Nhiên cũng không khỏi bất ngờ.
Có người không nhịn được hỏi: "Sếp Hạ, muốn tranh giành suất này thì phải làm thế nào?"
Hạ Nhiên mỉm cười trả lời: "Trong hai tấm vé này, một cái là của tôi. Cái còn lại được tính theo sự đóng góp của mọi người trong bộ phận thiết kế. Tất nhiên, nếu người đó sẵn sàng từ bỏ cơ hội của mình, người đó có thể nhường lại cho người họ muốn."
Những đóng góp của họ cho công ty trong những năm qua đều được ghi chép rõ ràng, đảm bảo được tính công bằng.
Ban đầu, Lạc Nhất Đan còn nghĩ sẽ bị làm khó, nhưng khi nghe nói dựa vào đóng góp cho công ty, ngay lập tức, cảm thấy tự tin. Dù sao thì dựa vào cây đại thụ Nhiếp Tư Diệu suốt những năm qua, cô ta đã tự cho mình là nhà thiết kế hàng đầu của Philka, ít nhất là trước khi Hạ Nhiên xuất hiện.
Nhưng khi mở bảng so sánh thứ hạng, cô ta liền đứng ngồi không yên, kinh ngạc mở to hai mắt: "Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy!"
Cô ta chỉ đứng thứ hai, còn người đang đè lên đầu cô ta lại là người lớn tuổi nhất nhưng ít nói trong bộ phận thiết kế.
Gần như cùng lúc, cô ta quét ánh mắt oán hận về phía người đó.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô ta, Hạ Tư Huệ lập tức rụt vai lại nói: "Phó giám đốc, tôi... có lẽ tôi nên vẽ thêm bản thiết kế..."
Cô há hốc miệng, thực sự không biết nên giải thích chuyện này như
nào. Ánh mắt sợ sệt, gương mặt cúi gằm như thể bản thân đã làm ra chuyện đáng xấu hổ.
Sau khi nhìn thấy thái độ của Hạ Tư Duệ, Hạ Nhiên nhìn ra được, Lạc Nhất Đan nhất định đã bắt nạt không ít nhân viên dưới quyền mình.
Hạ Nhiên trực tiếp ngắt lời Hạ Tư Duệ: "Lạc Nhất Đan, điều cô cần làm là xem xét lại bản thân. Hơn nữa, tôi là giám đốc bộ phận thiết kế, cô định bày ra điệu bộ này với ai? Định hù dọa ai đây?"
Hạ Tư Duêh bất an liếc nhìn Hạ Nhiên, ánh mắt tựa như đang cầu xin cô dừng lại, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nói.
Lạc Nhất Đan nhìn thẳng vào Hạ Nhiên nói: "Tôi còn có thể dọa ai đây? Giám đốc Hạ, cô không nên nói lý sao, chính cô đã nói là đưa thư mời dựa trên thành tích, nhưng cô mới đến được một tháng. Như vậy, công bằng ở đâu?"
Hạ Nhiên cau mày nói: "Theo nguyên tắc là như vậy, nhưng giám đốc thiết kế của các công ty đều được mời. Nếu tôi không đi, không lẽ là cô? "
"Đương nhiên."
Lạc Nhất Đan thiếu chút nữa đã thốt ra hai chữ này, cũng may vẫn còn có chút lý trí, không can tâm nói: "Biết rồi."
Nói xong lời này, Hạ Nhiên cũng không thèm nhìn cô, lại liếc cô một cái, trực tiếp nói với Hạ Tư Duệ: “Tất cả các nhà thiết kế tham gia hội nghị lần này cần mang theo trang sức mà họ thiết kế gần đây. Hội nghị sẽ tổ chức một cuộc thi, sau đó chọn ra những bản thiết kế sáng giá nhất. Hội nghị được tôt chức vào nửa tháng sau, cô vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị."
Sau khi Hạ Nhiên rời đi, Lạc Nhất Đan liền đi tìm Nhiếp Tư Diệu.
"Tư Diệu, tại sao cậu không nói với tôi về thư mời của hội nghị tri ân? Lần này cậu quá đáng rồi đó. Còn khiến tôi thành trò cười trước mặt Hạ Nhiên nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt nửa oán trách nửa đùa giỡn của Lạc Nhất Đan, Nhiếp Tư Diệu nở nụ cười áy náy: “Là bởi vì gần đây quá bận rộn, cho nên mới quên mất những chuyện này. Còn nửa tháng nữa, cậu bận kịp mà."
Lạc Nhất Đan biết Nhiếp Tư Diệuchỉ đang giả ngu, mặc dù trong lòng không tin nhưng không dám vạch trần. Chỉ có thể nuốt nước bọt xin lỗi:
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu có thừa thư mời không? Hội nghị lần này đối với tôi rất quan trọng, nhưng không có đủ thư mời cho cả bộ phận thiết kế."
Nhiếp Tư Diệu từ lâu đã đoán ra lý do tại sao vẫn làm bộ như hoàn toàn không biết gì, ngạc nhiên nhìn Lạc Nhất Đan nói: "Bộ phận thiết kế của cậu ngay cả thiệp mời cũng không có sao? Lần này Nhiên Nhiên làm hơi quá rồi. Ai mà đã không nhận cậu là người có năng lực chứ."