Hạ Nhiên không hiểu tại sao Lạc Nhất Đan vô tình như vậy. Trong lòng như có tảng đá lớn, thậm chí cô còn muốn chất vấn Lạc Nhất Đan.
“Tôi mới hai mươi năm tuổi, đứa nhỏ này xuất hiện đã hủy hoại cuộc đời của tôi, tuyệt đối không thể giữ nó lại. Nếu các người không muốn, tôi liền ném nó ra đường, sống chết phụ thuộc vào số phận.”
Lạc Nhất Đan khinh bỉ liếc.
Sau đó không chút do dự, xỏ giày cao gót bước ra ngoài.
Bà Trình rùng mình, không thể tin người phụ nữ này lại có thể ác độc như vậy, lớn tiếng nói:
“Đứng lại!
Đổng Dương ngăn Lạc Nhất Đan lại. Trình Thâm lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, đứa trẻ này không nên tồn tại.”
Nếu sinh ra mà không nuôi lớn, thà ngay từ đầu không có còn hơn.
Lạc Nhất Đan mặc dù bị cản, không có chút hoảng sợ, trong mắt hiện lên sự đắc ý, sau đó nói:
“Sao bà lại hoảng hốt? Gia đình mấy người không cần, tôi đối xử với nó như thế nào cũng là quyền của tôi. Ngay cả tôi phá thai, đây là số phận của nó.”
“Nhưng đây là con của cô! Nếu cô làm như vậy, cô sẽ hủy hoại cuộc đời của nó. Cô có biết hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của nó không? Tôi biết tính cách của cô không tốt, nhưng không ngờ cô lại tệ như vậy. Ngay cả con ruột cũng không tha.”
Lạc Nhất Đan ghen tị nhìn Hạ Nhiên, cười to: “Người như cô làm sao hiểu được? Dù sao, người cần lựa chọn bây giờ không phải là tôi, mà là cô có muốn giữ lại đứa bé này hay không.”
Lạc Nhất Đan điên rồi!
Bà Trình trầm ngâm vài giây rồi nói: “Sao không sắp xếp cho cô ấy trước, sau đó làm xét nghiệm ADN. Nếu thật sự là huyết thống của nhà họ Trình, chúng ta sẽ nuôi."
Mặc dù Hạ Nhiên đau lòng cho đứa trẻ, nhưng chia sẻ chồng mình là quyết định khó khăn, cô chọn cách im lặng.
Trình Thâm hít một hơi thật sâu. Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất.
“Được, Đổng Dương, cậu sắp xếp đi.”
Nói xong, Trình Thâm nhìn Hạ Nhiên một lát, anh nặng nề ra ngoài. Ra khỏi nhà, anh gọi người điều tra chuyện gì đã xảy ra với Lạc Nhất Đan.
Hạ Nhiên nhìn bóng lưng Trình Thâm rời đi, trong lòng cảm thấy cô đơn. Cô cụp mi, sau đó đến bên bà Trình: “Bà nội, cháu đưa bà về phòng.”
Bà Trình vỗ vỗ tay cô: “Chuyện này là Trình gia có lỗi với cháu, còn có Ngôn Ngôn và Tiểu Hi nữa. Nhiên Nhiên, bà biết trong lòng cháu có thể trách bà, nhưng bà lão này không đành. Xin lỗi cháu…”
“Cháu không trách bà nội. Những năm này bà đối với cháu rất tốt. Nếu không có bà bên cạnh, có lẽ khi mới gả vào Trình gia đã không cầm cự được.”
Bà Trình luôn là người lớn tuổi được kính trọng nhất, sao cô có thể chỉ nghĩ cho cảm nhận của bản thân?
Với một người quan tâm mình như vậy, cô ấy có lý do gì để trách móc?
Nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của Hạ Nhiên, bà Trình chỉ cảm thấy tim mình càng đau hơn.
Trở lại biệt thự, Cẩm Ngôn đi tới hỏi: “mọi chuyện sao rồi mẹ? Ba định giải quyết thế nào?”
“Không có việc gì, mấy tháng sau sẽ giải quyết xong.”
Hạ Nhiên vuốt tóc con trai, nhẹ giọng nói: “Đây không phải chuyện con nên lo lắng. Lên phòng đi. Ngày mai con còn phải đi học nữa.”
Mộng Hi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cẩm Ngôn biết mức độ nghiêm trọng. Cậu đã nghe thấy người khác cười nhạo mẹ mình.
Hàng lông mày đen nhíu chặt, muốn tìm được đáp án chính xác: “Mất vài tháng? Là chờ khi người phụ nữ đó sinh xong sao? Mẹ mất trí rồi sao?”
Bởi vì giọng điệu của Trình Cẩm Ngôn quá nghiêm túc, ngay cả Mộng Hi cũng kinh ngạc.
Cậu phớt lờ ánh mắt hiếu kì của em gái, nói tiếp: “Mẹ nên nhân cơ hội đuổi người phụ nữ đó đi càng sớm càng tốt. Cô ta xuất hiện trong bữa tiệc, rõ ràng muốn mọi người biết ba có con ngoài giá thú, chẳng phải đang mở đường cho bản thân sao?”
Hạ Nhiên biết người này xuất hiện có tính toán. Nếu bí mật đến cũng sẽ bị anh xử trong bí mật. Nhưng giờ ai tham dự bữa tiệc đều tập trung vào Lạc Nhất Đan, nếu xảy ra chuyện gì vào lúc này, kẻ tình nghi chính là người họ Trình.
Trình Cẩm Ngôn thấy sự bất lực trên khuôn mặt mẹ, cậu cau mày nói: “Nếu cô ta mang thai, sẽ gặp ba. Cho dù ban đầu ông ấy không có ý định gì, nhưng đã bị dụ dỗ thì sẽ có lần sau. Mối đe dọa này có phải quá lớn không?”
“Cảm ơn con đã nghĩ đến vấn đề cả đời mẹ, nhưng vấn đề hiện tại hoàn toàn không phải là chuyện này.” Hạ Nhiên vò vò mái tóc mượt của con trai.
Trình Cẩm Ngôn sửng sốt, hỏi: “Vậy vấn đề hiện tại là gì?”
Khóe miệng cô co giật, cố gắng không cười tự nhiên: “Đương nhiên là, sao cô ta có thể xuất hiện ở buổi tiệc?”
Bởi vì tính chất quan trọng của bữa tiệc, công tác kiểm tra nghiêm ngặt. Khách do đối tác mang đến, được đăng ký trước. Vậy Lạc Nhất Đan làm thế nào thoát khỏi kiểm tra?
“Ý của mẹ là người phụ nữ đó vào được,có người âm thầm giúp đỡ.” Cẩm Ngôn mày thêm nhíu chặt: “Chuyện này càng ngày càng phức tạp.”
Hạ Nhiên lơ đãng gật đầu, cầm điện thoại đọc tin nhắn.
Quả nhiên, cô đã đoán đúng, Lục Bắc Thần rời đi không bao lâu liền nhắn tin chia buồn.
Lục Bắc Thần: [Trình Thâm còn làm chuyện như vậy, Nhiên Nhiên, em phải hết sức cẩn thận. Đừng để anh ta lợi dụng.]
Lục Bắc Thần: [Nếu em cần giúp đỡ, có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào. Nếu người phụ nữ đó gây khó dễ cho em, hay Trình Thâm đối xử tệ với em, anh sẵn sàng đưa em đi.]
Hạ Nhiên bảo anh đừng lo lắng, không nên nói với Tô Vãn, sau đó kết thúc trò chuyện.
Mộng Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, dỏng tai nghe anh trai tụng kinh một mình.
Mộng Hi khó hiểu nhìn anh trai rồi lại quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, anh ấy có ngốc không? Tại sao anh ấy lại nói chuyện một mình?”
Hạ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Cẩm Ngôn đã trừng mắt.
Một lúc sau, Hạ Nhiên nhận được tin nhắn từ cậu bé. Cẩm Ngôn lắc chiếc điện thoại trong tay.
“Con liệt kê tất cả những việc xấu mà cô ta có thể làm. Mẹ nhất định phải đọc nó, chú ý an toàn.”
Nhìn hàng chục gợi ý mà cậu sắp xếp, cô dở khóc dở cười.
Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ, Hạ Nhiên đã trấn an các con về phòng ngủ.
Nằm trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng mở điện thoại ra xem giờ, không hiểu sao Trình Thâm còn chưa về.
Ngay khi cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng khẽ mở cửa, góc chăn bị vén lên, bên giường bị lún xuống.
Hạ Nhiên xoay người, đối mặt với Trình Thâm nói: “Tại sao bây giờ anh mới về?”