Hạ Nhiên hiểu anh muốn nói gì. Cô gật đầu nói: "Chuyện này em sẽ chú ý."
Trình Thâm đi tới, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của hai người. Anh đi đến bên cạnh Hạ Nhiên: "Lục tổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc vợ mình thật tốt."
Lục Bắc Thần nghe vậy chỉ cười, không nói thêm.
Nhìn Lục Bắc Thần vào trong, Hạ Nhiên và Trình Thâm đứng ở hoa viên.
"Cố gắng đừng ở một mình với Nhiếp Tư Diệu. Nếu thấy cô ta có biểu hiện bất thường, có thể tìm người gọi anh."
Nói đến đây, trong lòng anh vẫn có chút bất an: “Sao em không đi theo anh, chúng ta là vợ chồng, cho dù không tách rời, người khác cũng không nói được gì.”
Hạ Nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Trình Thâm: "Em nghĩ đang ở đây, dù cô ấy muốn gây rắc rối, cũng phải nghĩ đến bản thân."
Khi cả hai bước vào bữa tiệc, họ luôn không tách rời.
"Trình phu nhân nhiều năm không gặp cô vẫn xinh đẹp như vậy. Vợ chồng cưới nhau năm năm rồi thường sẽ phai nhạt dần, nhưng tôi thấy tình cảm hai người càng bền chặt hơn."
Những người khác nghe xong lời này, cũng bắt đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, Trình tiên sinh thật đúng là chiếu cố phu nhân, giống như sợ cô ấy sẽ biến mất vậy."
Trình Thâm đứng trong đám người nghe bọn họ trêu ghẹo, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hạ Nhiên, trực tiếp nói:
"Ngại ngùng sao? Anh thấy bọn họ nói cũng đúng, anh rất sợ em sẽ biến mất."
Hai má Hạ Nhiên vốn đã đỏ, nghe lời của anh càng thêm xấu hổ cúi đầu.
"Ngôn Ngôn và Tiểu Hi đang ở ngoài, em đi tìm gái đứa." Nói xong Hạ Nhiên vội vàng rời đi.
Nhìn hai anh em đã sẵn sàng, Hạ Nhiên nắm tay chúng bước xuống lầu. Hạ Nhiên cúi đầu nhìn Tiểu Hi, nói: "Tiểu Hi, lát nữa xuống lầu con sẽ gặp rất nhiều cô chú dì, con không cần sợ hãi, nếu có gì không thích hợp, nhất định phải nói cho mẹ."
Hạ Mộng Hi nghe vậy còn chưa có phản ứng gì, Hạ Cẩm Ngôn quay đầu nhìn cô nói: "Mẹ, con phát hiện mẹ và ba thật sự là trời sinh một cặp. Ba cũng nói như vậy với chúng con, hai người thực sự là..."
Mặc dù Hạ Cẩm Ngôn lắc đầu, nhưng lời cậu sắp nói sẽ không dễ nghe.
Trước đó, có tin đồn hai đứa trẻ không phải là con của Trình Thâm, nhưng nhìn khuôn mặt như một khuôn đúc ra của Hạ Cẩm Ngôn, đúng là tự vả vào mặt.
"Đứa bé này đúng là của Trình Thâm. Tôi tưởng anh ta mới có vị hôn thê, còn chưa kết hôn, ai ngờ người ta đã có cả trai lẫn gái."
"Một cặp long phụng, Trình gia thật có phúc!"
"Trong đám cưới, thái độ xa cách của họ làm tôi tưởng sớm muộn cũng ly hôn cơ."
Những người từng tham gia đều thấy được sự kháng cự của Trình Thâm. Kết thúc hôn lễ liền đóng sầm cửa, giống như hoàn thành nhiệm vụ.
Hạ Nhiên không biết Hạ Chỉ Y bước vào khi nào. Cô ta bước tới nâng ly chúc mừng Hạ Nhiên: "Chị, cháu của em đâu? Là dì mà vẫn chưa nhìn thấy chúng, thực sự không có trách nhiệm."
"Lát nữa sẽ thấy. Nhưng em gái của tôi, không phải là cô vô trách nhiệm, mà là tôi đã không liên lạc với gia đình nhiều năm. Quan hệ với giá đình không thân nên không để ý cô trách nhiệm hay không."
Mặc dù cô gọi em gái nhưng mọi người đều thấy cô không muốn có quan hệ với Hạ Chỉ Y.
Nghe giọng điệu khó chịu của cô, Trình Thâm liền tiếp lời: “Hai đứa nhà tôi không thích tiếp xúc với người lạ nên những dịp như thế này không thích hợp gặp mặt."
Thái độ của hai vợ chồng lạnh nhạt, cho dù người khác không biết Hạ gia xảy ra chuyện gì, Hạ Nhiên từ mặt Hạ gia lúc nào, nhưng có thể thấy Trình Thâm đối xử với vợ rất tốt, toàn tâm bảo vệ.
Mặc dù vậy, Hạ Chỉ Y không có ý kiến, gật đầu đáp: “Nếu bọn trẻ không thích gặp người lạ, thì chúng ta tìm nơi ít người gặp lại sau."
Hạ Chỉ Y thấy sự chú ý của Hạ Nhiên đang ở trên mặt mình, mỉm cười ngọt ngào nói: "Chị, chị không cần phải nhìn em như vậy. Có gia đình nào mà không mâu thuẫn. Nhưng em tin rất nhanh sẽ hoà thuận lại."
"Tôi hiểu. tôi sẽ tranh thủ thời gian về nhà."
Hạ Chỉ Di nghe xong, rất phối hợp, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Chị đồng ý rồi! Lúc nào đi thì gọi cho em, em cho tài xế tới đón mọi người."
Hạ Nhiên xua tay, căn bản không muốn tiếp tục nói chuyện.
Hạ Chỉ Y muốn tìm cơ hội mời Hạ Nhiên về nhà, hiện tại đã đạt được mục đích, tự nhiên cũng không quấy rầy nữa, xoay người rời đi.
Lúc này, bà Trình từ bên ngoài đi vào, sau đó đi đến trước mặt mọi người. Tất cả mọi người im lặng.
"Hôm nay tôi tập hợp mọi người ở đây là vì có một việc rất quan trọng muốn tuyên bố. Cháu dâu của tôi đã ở nước ngoài vì một số lý do nên hai đứa con chưa kịp nhận tổ tiên. Bây giờ tôi thông báo Trình Cẩm Ngôn và Trình Mộng Hi là cháu đích tôn của Trình gia. Tôi hy vọng sau tối nay, mọi người hãy ngừng nghi ngờ. Thể diện của hai đứa trẻ tương đương với thể diện của cả Trình gia."
Vừa dứt lời, khắp nơi vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Hai vợ chồng đi tới giữa bàn, Hạ Nhiên đỡ bà nội ngồi xuống rồi đứng cạnh anh.
Trình Thâm cầm micro mặc dù đang nói với mọi người nhưng ánh mắt lại rơi vào hai đứa trẻ.
"Là một người ba, tôi đã bỏ lỡ sự trưởng thành quan trọng của đối với hai con. Tôi luôn cảm thấy có lỗi. Tôi sẵn sàng làm hết sức mình và dành cho chúng những điều tốt nhất có thể."
Không đợi mọi người định thần lại, Trình Thâm nói tiếp.
"Tiếp theo là vợ tôi. Mặc dù vợ chồng tôi trước và sau khi kết hôn có chút rắc rối nhỏ, nhưng những năm qua trong lòng tôi luôn có cô ấy. Tôi xin lỗi đã để cô ấy một mình nuôi nấng hai đứa nhỏ. Tôi muốn cùng cô ấy chăm sóc các con đến hết cuộc đời”.
"Ai bắt nạt vợ tôi, hãy chuẩn bị tâm lý. Động đến Hạ Nhiên chính là chạm đến giới hạn của tôi!"
Lời tuyên bố mạnh mẽ khiến không khí náo động. Tất cả đều hiểu vị trí của ba mẹ con trong tim Trình Thâm.
Anh bước lên một bước nói: “Hôm nay chúc mọi người có khoảng thời gian vui vẻ. Cảm ơn!”
Trình Thâm vừa mới nói xong, trong đám đông đột nhiên có tiếng hét của phụ nữ.
"Không! Tại sao! Hạ Nhiên, cô là quỷ đội lốt người!"
Những lời này khiến tất cả sửng sốt, quay đầu nhìn người phụ nữ đang đứng giữa, đồng loạt tránh xa.
Hạ Nhiên cùng Trình Thâm lúc này cũng nhìn rõ người đó. Trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc cùng kỳ quái.
Khuôn mặt quen thuộc, là Lạc Nhất Đan!